Năm con trai tôi bị chẩn đoán mắc bệnh nặng, phải đối diện với khoản chi phí thuốc men khổng lồ.
Cùng lúc ấy, chồng tôi – Phó Lễ – bị tai nạn giao thông, liệt nửa người, mất luôn cả công việc.
Tôi đã ly hôn, bỏ lại họ phía sau, chỉ mang theo đứa con gái sáu tuổi khỏe mạnh rời đi.
Năm năm sau, con trai – giờ là một thiên tài – tốt nghiệp đại học, được Viện Hàn lâm Khoa học Trung Quốc đặc cách tuyển chọn.
Phó Lễ, khi ấy đã là một doanh nhân nổi bật trong giới thương trường, cùng con trai tham dự một buổi hội thảo học thuật.
Trong hội trường, một giáo sư vừa cười vừa hỏi đùa:
“Với thành tựu hôm nay, em hy vọng ai là người nhìn thấy nhất?”
Con trai mười bảy tuổi, ánh mắt lạnh lùng, dáng vẻ trưởng thành trước tuổi:
“Có lẽ là người mẹ ruột khiến người ta ghê tởm, và cả con sói mắt trắng giống bà ta – đứa em gái của tôi.”
Phó Lễ khẽ cười, trong mắt cũng lộ rõ hận ý không thể che giấu.
Cho đến một ngày sau đó, họ nhận được một chiếc ống heo tiết kiệm từ con gái.
Tờ giấy đầu tiên bên trong là nét chữ non nớt kèm theo phiên âm:
“Mẹ nói, đợi ống heo đầy, An An có thể xuất viện rồi.”
Tờ giấy cuối cùng, là nét chữ mềm mại quen thuộc nhất với Phó Lễ:
“Tạm biệt nhé, em đi với An An đây.”
Bình luận