Chương 1 - Hành Trình Đẫm Nước Mắt
Năm con trai tôi bị chẩn đoán mắc bệnh nặng, phải đối diện với khoản chi phí thuốc men khổng lồ.
Cùng lúc ấy, chồng tôi – Phó Lễ – bị tai nạn giao thông, liệt nửa người, mất luôn cả công việc.
Tôi đã ly hôn, bỏ lại họ phía sau, chỉ mang theo đứa con gái sáu tuổi khỏe mạnh rời đi.
Năm năm sau, con trai – giờ là một thiên tài – tốt nghiệp đại học, được Viện Hàn lâm Khoa học Trung Quốc đặc cách tuyển chọn.
Phó Lễ, khi ấy đã là một doanh nhân nổi bật trong giới thương trường, cùng con trai tham dự một buổi hội thảo học thuật.
Trong hội trường, một giáo sư vừa cười vừa hỏi đùa:
“Với thành tựu hôm nay, em hy vọng ai là người nhìn thấy nhất?”
Con trai mười bảy tuổi, ánh mắt lạnh lùng, dáng vẻ trưởng thành trước tuổi:
“Có lẽ là người mẹ ruột khiến người ta ghê tởm, và cả con sói mắt trắng giống bà ta – đứa em gái của tôi.”
Phó Lễ khẽ cười, trong mắt cũng lộ rõ hận ý không thể che giấu.
Cho đến một ngày sau đó, họ nhận được một chiếc ống heo tiết kiệm từ con gái.
Tờ giấy đầu tiên bên trong là nét chữ non nớt kèm theo phiên âm:
“Mẹ nói, đợi ống heo đầy, An An có thể xuất viện rồi.”
Tờ giấy cuối cùng, là nét chữ mềm mại quen thuộc nhất với Phó Lễ:
“Tạm biệt nhé, em đi với An An đây.”
1
Tối hôm đó, khi nhận được ống heo tiết kiệm,
Phó Lễ vừa cùng con trai Phó Gia Niên rời khỏi hội trường sau buổi hội thảo.
Trên ngón áp út tay trái của anh, chiếc nhẫn cưới ngày trước với tôi đã được tháo ra, thay bằng một chiếc nhẫn kim cương mới.
Cô gái trẻ đang nắm tay anh đi bên cạnh, có lẽ là người vợ mới cưới.
Một doanh nhân trẻ tay trắng lập nghiệp, cùng cậu con trai thiên tài mười bảy tuổi — cả hai đều là tiêu điểm của mọi sự chú ý.
Phía sau họ, đám đông giới truyền thông và những người muốn bắt chuyện mãi vẫn chưa chịu tản đi.
Phó Lễ lặng lẽ rẽ khỏi đám đông, đi tới dưới ánh đèn đường, cúi đầu châm một điếu thuốc.
Chỗ tối cách đó không xa, một cô gái ngoài hai mươi tuổi, lưỡng lự đứng rất lâu, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí chạy tới.
Cô cẩn thận đưa ra chiếc ống heo trong tay:
“Chú là… là chú Phó Lễ, phải không ạ?”
Phó Lễ xuyên qua làn khói thuốc nhìn người trước mặt, rồi nhìn xuống chiếc ống heo kia, vẻ mặt lập tức lạnh lẽo.
Trên ống heo dán một mảnh giấy nhỏ, là nét chữ của tôi:
“Đếm ngược đến ngày An An xuất viện.”
Dòng chữ ấy đã ố vàng theo thời gian — là minh chứng cho năm năm trôi qua.
Phó Lễ khựng lại trong thoáng chốc, rồi bật cười khinh:
“Lại là chiêu trò gì mới của Lâm Kiều đây? Nói thẳng ra đi.”
Cậu con trai Phó Gia Niên vốn điềm đạm, giờ cũng lạnh mặt đầy chán ghét:
“Biến mất năm năm trời, còn tưởng mẹ con họ trốn được cả đời không ló mặt.”
Cô gái đỏ hoe mắt, giọng run run:
“Hai người họ… đã mất nhiều năm rồi.
Mấy năm nay, em vẫn luôn cố gắng tìm kiếm.
Tìm chú Phó Lễ và anh Gia Niên, trong những lời kể đầy yêu thương trong nhật ký của họ.
Mãi đến hôm nay, em mới thấy được hai người… trên bản tin.”
Phó Lễ nghe vậy liền cười thành tiếng.
Có lẽ là bị khói thuốc sặc, đôi mắt anh cũng đỏ hoe:
“Ồ… hóa ra là ‘bi thương mất sớm năm năm’ à.
Phải có ẩn tình gì đen tối lắm đây?
Muốn bọn tôi bỏ ra bao nhiêu tiền để bày tỏ nỗi tiếc thương đây?”
Cô gái không thể tin nổi nhìn hai người đàn ông mà trong thư từ của mẹ con tôi từng mô tả là dịu dàng, ân cần…
Lại nhìn sang người phụ nữ đang đứng bên cạnh Phó Lễ.
Thì ra bây giờ… tất cả đã trở thành như thế này rồi.
Cô gái đỏ hoe cả mắt, uất ức ôm chặt chiếc ống heo vào lòng:
“Nếu các người không cần thì thôi.
Em sẽ mang nó chôn cùng với tro cốt của hai người họ.”
Trong mắt Phó Lễ chỉ toàn châm biếm, anh vươn tay giật lấy chiếc ống heo.
Giọng nói đầy giễu cợt:
“Đã diễn đến nước này, khán giả mà không xem, chẳng phải đáng tiếc lắm sao?”
Vừa nói, anh vừa lấy ra mảnh giấy đầu tiên trong ống heo.
Mở ra, đọc lạnh lùng.
Đó là nét chữ trẻ thơ non nớt…
2
“Ngày 18 tháng 12
Sắp đến một thành phố mới để nhập viện rồi.
Mẹ nói, đợi đến khi ống heo đầy tiền, An An có thể xuất viện!
Lần đầu tiên viết nhật ký, may mà đã học được rất nhiều chữ Hán và phiên âm từ anh trai giỏi nhất thế giới.
Cũng may, người bị bệnh là An An, chứ không phải anh trai giỏi nhất thế giới!”
Vài câu ngắn ngủi, xen lẫn những chữ phiên âm và lỗi chính tả ngây ngô.
Dưới đó là một tấm ảnh được in ra.
Trong ảnh là An An sáu tuổi đang ngồi trên tàu lửa, hai tay nắm chặt giơ lên, tạo dáng như siêu nhân.
Gương mặt hơi tái nhợt, nhưng vẫn cười tít cả mắt.
Mặt sau của tờ giấy là dòng chữ tôi viết vội trong cầu thang thoát hiểm.
…
An An bị chảy máu cam, phải nhập viện.
Tiểu Niên ôm em vào lòng, nước mắt rơi không ngừng.
Thằng bé thương em nhất, lo đến mức nôn mửa.
Nên cũng theo em đi xét nghiệm máu.
Kết quả đưa ra, An An không sao cả.
Nhưng Tiểu Niên thì bị chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu, chỉ có thể hy vọng vào việc ghép tủy xương.