Chương 9 - Hành Trình Đẫm Nước Mắt

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

13

Thật ra… thật ra…

Một vài sự thật đã bị chôn vùi suốt năm năm, rất nhiều sự việc —

Chỉ cần họ chịu đi tìm, đáp án thực ra rất gần.

Phó Lễ cầm theo giấy chứng tử của An An, quay lại bệnh viện, tìm đúng bác sĩ năm xưa mà mình từng gặp.

Năm đó, sau khi biết có một sự nhầm lẫn trong chẩn đoán, anh từng hỏi:

“Bệnh nhân kia là ai?”

Thậm chí…

Thậm chí anh đã từng nghĩ đến An An.

Vì lúc đó họ đến bệnh viện cũng là do An An chảy máu cam rồi ngất đi.

Chảy máu cam… bệnh bạch cầu…

Nhưng có những chuyện, chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến người ta sợ hãi đến tuyệt vọng.

Quá sợ.

Quá đau.

Cho nên cuối cùng, họ chỉ dám mơ hồ đoán.

Cái tên đó, câu hỏi đó… thậm chí không đủ can đảm để thốt ra thành lời.

Lúc đó, anh đã gắng gượng mở miệng hỏi:

“Bệnh nhân còn lại là ai?”

Nhưng bác sĩ chỉ lắc đầu:

“Đây là thông tin riêng của bệnh nhân. Chúng tôi không tiện tiết lộ.

Phía đối phương cũng không muốn công khai.”

Vậy là…

Câu trả lời đó, năm năm trước, đã bị nuốt trọn trong im lặng.

Lúc này đây, bác sĩ vẫn theo đúng quy định, đáp lại Phó Gia Niên cùng một lời:

“Thông tin bệnh nhân, không thể tiết lộ.”

Phó Gia Niên cố gắng giữ bình tĩnh, đưa ra tờ giấy chứng tử của An An:

“Tôi biết rồi…

Em gái tôi… An An… đã mất.

Tôi chỉ muốn xin lại tờ chẩn đoán cũ của con bé.”

Lời vừa thốt ra, tim Phó Gia Niên như bị xé toạc.

Thì ra hai chữ “đã mất”… chỉ nói ra thôi cũng đủ đau đến tận xương tủy.

Cậu còn định giải thích thêm — rằng cậu chỉ muốn lấy nó về như một món di vật.

Nhưng những lời đó, không thể nào thốt nên lời.

Dù chỉ một chữ cũng không nói ra nổi nữa.

Bác sĩ nhìn tờ giấy.

Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng tin.

Ông thở dài một hơi.

Sau đó mở máy, tra lại hồ sơ chẩn đoán.

Rồi đứng dậy, lặng lẽ nhường chỗ cho Phó Gia Niên xem.

14

Phó Gia Niên mở to mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, chỗ ngồi trước màn hình vừa trống ra.

Nhưng cậu vẫn đứng yên tại chỗ, rất lâu sau… không hề nhúc nhích.

Ngay từ khoảnh khắc bác sĩ đứng dậy thở dài, thật ra, cậu đã hiểu rõ hết thảy.

Chính vì hiểu, nên không dám nhìn.

Dù chỉ một cái liếc mắt.

Vị bác sĩ trung niên, mang theo vẻ bất lực và tiếc nuối lên tiếng:

“Việc chọn giữ kín… là ý nguyện của bệnh nhi và người giám hộ — mẹ cháu bé.

Chúng tôi là bác sĩ, chỉ có thể tôn trọng quyết định của họ.”

Phó Gia Niên như bị hóa đá, đứng lặng người tại chỗ.

Không còn âm thanh, không còn phản ứng.

Bác sĩ in lại tờ chẩn đoán, lặng lẽ đặt nó trước mặt cậu, rồi rời khỏi văn phòng.

Tờ chẩn đoán quen thuộc đến mức đau đớn — vẫn là “bệnh bạch cầu”.

Chỉ khác… phần tên bệnh nhân, đã đổi thành: Phó An An.

Năm năm trước, cậu ngỡ mình “tai qua nạn khỏi”, còn nhận được tiền bồi thường từ bệnh viện vì chẩn đoán nhầm.

Đến giờ cậu mới hiểu…

Không phải là tai qua nạn khỏi.

Không phải… không phải…

Phó Gia Niên theo bản năng quay đầu, như muốn gọi bác sĩ lại, muốn hỏi thêm điều gì.

Nhưng rồi… còn có gì để hỏi nữa?

Còn điều gì… mà cậu chưa hiểu rõ?

Về sự “lạnh nhạt tàn nhẫn” bất ngờ, về “cuộc rời đi đột ngột” ngày ấy.

Về lần cậu gọi điện thông báo với họ rằng mình không mắc bệnh.

Mà họ lại chỉ bình thản ậm ừ, giọng điệu hờ hững, như không tin… lại như chẳng quan tâm.

Về câu nói của Lâm Kiều: “Vài hôm nữa rồi nói sau.”

Về tiếng gọi cuối cùng trong điện thoại hôm đó — tiếng An An run rẩy, gấp gáp gọi “Anh ơi”…

Thì ra, không phải là phũ phàng rời bỏ.

Không phải là không tin tưởng.

Cũng không phải là không quan tâm.

Mà là đã biết từ trước.

Là đã biết… nên mới cố nén cơn đau tột cùng, cố tỏ ra bình tĩnh… để không làm họ thêm đau.

Thì ra, cái “vài hôm nữa rồi nói” ấy… là đang cầu nguyện.

Cầu mong An An vượt qua.

Thì ra, tiếng gọi “anh ơi” cuối cùng ấy…

Không phải là lời xin lỗi vì thấy có lỗi.

Mà là một tiếng cầu cứu, trong nỗi sợ hãi cùng cực.

Là một lời chia ly.

Là vĩnh biệt.

Mà lúc đó… lúc đó, cậu đã đáp lại con bé thế nào?

À, cậu đã nói:

“Đừng gọi tôi là anh nữa.”

Và rồi, suốt năm năm sau đó, cậu không bao giờ nghe thấy tiếng “anh ơi” ấy nữa.

Phó Gia Niên ngơ ngác nhìn ra cửa phòng bệnh.

Cậu nên đi đâu?

Cậu không biết nữa.

Thế giới trước mắt trở nên nhòe nhoẹt, mờ mịt.

Mãi một lúc sau, cậu mới nhận ra —

Ngoài cửa, cũng có một người đứng lặng như cậu.

Là ba, Phó Lễ.

Người đàn ông miệng lưỡi luôn cay độc, ánh mắt luôn khinh khỉnh, vẻ mặt luôn lạnh lùng ấy…

Vậy mà khi cậu đến bệnh viện hỏi bác sĩ — ông vẫn âm thầm đi theo phía sau.

Năm năm rồi…

Hận không?

Chắc chắn là có.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)