Chương 3 - Hành Trình Đẫm Nước Mắt
Nhưng tôi không thể khóc.
Tôi phải dỗ con gái tôi.
Tôi bán chiếc vòng tay, đó là vật gia truyền mẹ tôi để lại trước khi mất.
Thật chẳng ra gì.
Khi bà còn sống, tôi cũng chẳng phụng dưỡng được gì cho bà.
Tôi lại bán tất cả những gì có thể bán trên người — nhẫn cưới, dây chuyền… tất cả.
Tổng cộng lại cũng chưa đến 50 triệu.
Nhưng ít ra, cũng đủ để chi trả viện phí trong thời gian ngắn.
Chỉ mong, chỉ mong ông trời thương xót, cho An An của tôi sống sót.
Chỉ mong, một ngày nào đó, gia đình chúng tôi vẫn có thể đoàn tụ.
…
Dòng chữ trên mảnh giấy thứ hai đến đó là hết.
Phó Lễ lạnh lùng đọc xong, sắc mặt vẫn dửng dưng không đổi.
Giọng anh vẫn đầy mỉa mai:
“Bịa nhiều thế, chẳng phải chỉ để bán mấy món đồ lấy tiền sao?”
Thế nhưng, điếu thuốc trên tay trái đã cháy đến tận ngón tay, anh lại không hề nhận ra.
Dường như, anh đã không còn giữ được sự bình tĩnh như vẻ ngoài.
Miệng thì tỏ vẻ chán ghét.
Nhưng anh vẫn lật sang tờ giấy tiếp theo.
4
“Ngày 1 tháng 1
Mẹ nói, kết quả ghép tủy đã có rồi.
Con nghe không hiểu, mẹ nói nghĩa là bệnh của con sắp được chữa khỏi.
Mẹ có thể hiến tủy cho con, đợi hiến xong, chúng con sẽ được về nhà, quay về bên ba và anh trai.
Mẹ vui đến bật khóc, ôm con rồi nói: ‘An An đừng sợ, nửa tháng là khỏi thôi, không đau đâu.’
Con có hơi sợ.
Nhưng con càng muốn biết, mẹ hiến tủy cho con, mẹ có đau không?
Con hơi nhớ ba với anh rồi.
Nếu ba và anh ở đây, lúc con ngủ để ghép tủy, họ có thể bảo vệ mẹ.”
Dưới những nét chữ xiêu vẹo yếu ớt do sức khỏe suy kiệt nhanh chóng, tôi vẫn chụp lại một bức ảnh cho con bé.
Con bé vẫn cười, giơ tay làm dấu “Yeah” trước ống kính.
Nhưng dù ảnh đã mờ, vẫn không che được những vết bầm tím nổi rõ trên mu bàn tay.
Vì hóa trị, mái tóc dài xinh đẹp của con bé đã bị cạo sạch.
Tay trái nó có phần lúng túng, vô thức kéo nhẹ chiếc mũ mới mua.
Bộ đồ bệnh nhân tôi cố tình xin loại nhỏ nhất, vậy mà vẫn rộng thùng thình treo lủng lẳng trên người.
Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, toàn thân con bé gần như chỉ còn da bọc xương.
Phó Lễ cầm tờ nhật ký đó, ánh mắt dừng trên bức ảnh, thật lâu không nhúc nhích.
Những lời mỉa mai, dường như cũng nhất thời nghẹn lại không thể thốt ra.
Phó Gia Niên tỏ vẻ chẳng mấy bận tâm, cũng liếc nhìn bức ảnh ấy.
Gương mặt thoáng khựng lại, một lúc lâu sau mới lấy lại thần sắc rồi bật cười lạnh.
Nhưng không rõ có phải do trời lạnh nổi gió hay không, trong giọng nói cậu lại mang theo một tia run nhẹ không dễ phát hiện.
“Chỉnh ảnh cũng giống thật đấy, đội mũ vào rồi thì tóc đúng là che hết rồi.
Cũng chỉ có thể đội mũ, chứ Phó An An quý tóc lắm, sao mà nỡ cắt thật chứ?”
Cô gái trước mặt họ, đôi mắt đã ngập đầy nước:
“Không phải chỉnh ảnh, đều là thật cả…
An An vì hóa trị mà phải cạo trọc tóc.
Ban đầu… ban đầu họ còn tưởng mình thực sự có thể sống tiếp…”
Cô vừa nói, giọng đã bắt đầu nghẹn lại.
Phó Lễ như không thể nhịn nổi nữa, giữa mày mắt chỉ còn sự tức giận và không kiên nhẫn:
“Đủ rồi!
Diễn ra cả một vở kịch to thế này, bây giờ tôi với Tiểu Niên cũng xem xong rồi.
Lâm Kiều giỏi diễn lắm, còn dạy ra đứa con gái cũng giỏi đóng kịch không kém.
Đủ chưa? Hài lòng chưa?!”
Cô gái tức đến mức run rẩy, đưa tay định giật lại chiếc ống heo:
“Trả lại cho em! Các người căn bản không phải là những người mà chị Lâm Kiều và An An đã viết về!”
Phó Lễ dường như hoàn toàn mất kiên nhẫn, lập tức quay người định ném thẳng chiếc ống heo vào thùng rác.
Phó Gia Niên giơ tay ra, giữ lấy.
Ánh mắt cậu tràn đầy chán ghét, khuôn mặt càng lúc càng lạnh:
“Xem ra cái ‘kịch bản dày công dàn dựng’ này, nếu không đọc hết, bọn họ chắc sẽ không dừng lại.
Tôi bỗng nhiên cũng tò mò, loại người máu lạnh như vậy, rốt cuộc còn có thể bịa ra câu chuyện thảm thương lố bịch đến cỡ nào?”
Mặt Phó Lễ đã đen kịt, anh ném mạnh điếu thuốc xuống đất.
Không muốn ở lại thêm một giây, chỉ lạnh giọng nói với cô gái:
“Muốn tiền thì bảo Lâm Kiều tự đến.
Đừng mong mấy câu chuyện đổi được tiền. Ở đây tôi không nhận kịch bản từ biên kịch.”
Nói xong, anh liếc qua Phó Gia Niên vẫn đứng yên tại chỗ:
“Con muốn xem thì tự mà xem cho hết.”
Anh dẫn theo người phụ nữ trẻ lên xe, rời đi không chút do dự.
Linh hồn không cảm nhận được gió.
Nhưng khi tôi lơ lửng trong không trung, nhìn bóng lưng anh giữa màn đêm, đôi mắt vẫn không kìm được đỏ hoe.
Năm năm rồi, bóng lưng từng dày rộng ấy, luôn là chỗ dựa vững chắc cho mẹ con tôi.
Giờ đây, bên cạnh đã có người mới, vậy mà dáng vẻ anh lại càng thêm gầy guộc.
Tôi thu lại ánh nhìn cay xè.
Thấy Phó Gia Niên đã lật sang trang tiếp theo của quyển nhật ký.
5
“Ngày 6 tháng 1 — An An không còn cầm nổi bút nữa, nên mẹ viết thay con.”
Dưới dòng chữ đó, vẫn là một bức ảnh của An An.
Con bé vẫn mỉm cười nhìn vào ống kính, nhưng gương mặt đã trắng bệch, không còn chút huyết sắc.
…
Sáng sớm, bệnh nhân nhí giường bên qua đời.
Cô bé đó còn nhỏ hơn An An một tuổi, cũng mắc bệnh về máu.
Tối qua trước khi ngủ, An An chia cho bé một viên kẹo dâu dẻo.
Cô bé rất ngoan, còn nói: “Cảm ơn.”
Rồi nhân viên y tế vào, dùng tấm vải trắng phủ lên mặt cô bé.
Chiếc giường trải chăn hồng được đẩy đi khỏi phòng.
Người nhà cô bé gào khóc đến xé ruột xé gan, như từng mũi kim nhọn đâm thẳng vào đầu tôi.
An An nhìn chăm chú theo cô bé vừa được đẩy đi.
Con hỏi tôi: “Mẹ ơi, em ấy ngủ rồi đúng không?”
Tôi phải dùng hết sức mới có thể thốt ra câu trả lời:
“Ừ, em ấy ngủ rồi.”
An An lại hỏi: “Em ấy sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, đúng không mẹ?”
Tôi không kìm được nữa.
Quay vội đầu sang chỗ khác để tránh ánh mắt của con, nước mắt lập tức rơi xuống.
Một cô bé khác trong phòng bệnh thấy vậy liền gọi An An sang bên kia, cùng xem hoạt hình trên điện thoại.
Tôi mới có thể thở phào một chút.
Ngước nhìn sang, cô bé ấy trao cho tôi một ánh mắt đầy thông cảm.
Con bé tên là Ôn Thiển, mười bảy tuổi, bị bệnh máu khó đông bẩm sinh.
Thường xuyên phải nằm viện, không có người thân ở bên.
Tôi chăm sóc An An, cũng tiện tay chăm lo luôn cho con bé vài việc.
Có lẽ vì biết ơn, hễ có cơ hội, Ôn Thiển đều giúp tôi trông An An.