Chương 4 - Hành Trình Đẫm Nước Mắt

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Trong căn phòng bệnh này, ai cũng là những người cùng chung cảnh ngộ.

Đêm xuống, An An lại chảy máu cam rồi ngất lịm đi.

Trước khi hôn mê, con bé vẫn cố gắng trấn an tôi:

“An An chỉ muốn ngủ thêm chút thôi mà.

Chảy máu cam lau đi là hết rồi, không đau đâu mẹ ạ…”

Tôi hoảng loạn gọi bác sĩ.

Sau khi cấp cứu tạm thời, bác sĩ nghiêm giọng nhắc tôi:

“Tình trạng của bé không thể kéo dài thêm nữa.

Chị nên sớm chuẩn bị tiền cho ca ghép tủy.”

Tôi đã nói dối An An.

Tôi nói dùng tủy của mẹ thì không cần nhiều tiền.

Thế nên con bé luôn tràn đầy mong chờ, chờ được ghép tủy, rồi xuất viện để về gặp ba và anh.

Nhưng dù người hiến là tôi, chi phí phẫu thuật vẫn phải ít nhất 300 triệu.

Tôi đã bán hết toàn bộ kịch bản mình viết xong, cộng với tiền còn lại sau khi bán trang sức.

Tất cả gộp lại, chưa nổi 100 triệu.

Tôi lại mở điện thoại, tìm đến số liên lạc trước đó.

Nhóm máu của tôi hiếm và đặc biệt.

Có lẽ… tôi có thể bán đi một ít máu, hoặc ký hợp đồng lâu dài, đổi lấy 200 triệu còn thiếu.

Nhưng tôi không chắc, phương thức nguy hiểm đó… liệu có khiến tôi mất mạng.

Tôi không còn để tâm đến sống chết của mình nữa.

Nhưng tôi sợ — nếu cái chết của tôi cũng không thể đổi lấy sự sống cho An An.

Phòng bệnh đã tắt đèn, màn đêm trĩu nặng.

Ánh sáng… ở đâu?

6

“Ngày 8 tháng 1 — An An được cứu rồi!”

Tôi đã quyết định.

Tôi sẽ gọi vào số đó, để đổi tiền.

Đêm khuya, cầm điện thoại trong tay, chuẩn bị bấm số.

Giữa lúc lòng ngổn ngang giằng xé, bất ngờ tôi nghe thấy một tiếng động trầm đục vang lên.

Quay đầu lại, không thấy Ôn Thiển trên giường bệnh bên cạnh nữa.

Cô bé bị rối loạn đông máu, tuyệt đối không chịu nổi bất kỳ va chạm nào.

Tôi hoảng hốt bật dậy đi tìm.

Thì thấy cô bé đã ngã quỵ trong nhà vệ sinh.

Trên người bị thương, sàn nhà loang lổ vết máu.

Tôi lập tức đưa cô bé vào phòng cấp cứu.

Phải đến khi cô bé được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, người cha mặc âu phục chỉn chu của cô mới lạnh mặt xuất hiện, bước vào với dáng vẻ bực bội, thờ ơ.

Ôn Thiển nói chính tôi là người đã cứu cô bé, bắt ông ta phải đưa tiền cho tôi.

Tôi xấu hổ, không dám nhận.

Cô bé nhét mạnh tấm chi phiếu từ tay người cha đang nổi giận vào tay tôi.

Rồi thì thầm thật nhỏ:

“Chẳng qua là tiền cho một bữa ăn của ông ta, nhưng đủ để cứu mạng An An. Chị ơi, chị cứ cầm lấy đi.”

Người đàn ông đó mắng cô là “con đĩ giỏi đóng kịch lừa tiền”, rồi hầm hầm bỏ đi.

Ôn Thiển không buồn, chỉ nắm chặt tay tôi, tươi cười nói:

“Chị ơi, An An của chị được cứu rồi.”

Tôi biết rõ, con bé cố tình ngã xuống.

Nó biết cơ thể mình yếu, bình thường luôn cẩn thận từng li từng tí.

Nó biết ơn vì tôi đã chăm sóc nó suốt thời gian qua.

Nó muốn báo đáp, muốn giúp tôi cứu An An.

Tôi đã rời khỏi người mình yêu, rời khỏi Tiểu Niên của tôi.

Thế nhưng, tại một thành phố xa lạ không ai thân thích, tôi lại được nhận lấy lòng tốt khiến tôi cảm kích đến rơi lệ.

An An của tôi, sắp khỏi bệnh rồi.

Gia đình chúng tôi, sắp được đoàn tụ rồi.

Tôi bắt đầu nhớ A Lễ, nhớ Tiểu Niên.

Hy vọng, sớm thôi, có thể gặp lại họ trong yên bình.

Những dòng chữ ken dày, chất đầy nước mắt và hạnh phúc vỡ òa.

Phó Gia Niên nhìn tờ giấy đã ố vàng.

Ngón tay chạm lên nét chữ cuối cùng, đầu ngón dường như khẽ run.

Khi cất lời, đuôi mắt đã hoe đỏ, giọng khàn đặc như nghiến răng nghiến lợi:

“Tôi sẽ không tin… một chữ cũng không tin!”

Thế nhưng, cậu lại sốt ruột không chịu được, cuống cuồng rút ra những tờ cuối cùng trong ống heo.

7

“Ngày 10 tháng 1 — Bình minh và đoàn tụ, chỉ còn cách một bước.”

Thủ tục cuối cùng cũng hoàn tất.

Ngày mai An An sẽ vào phòng vô trùng, bắt đầu hóa trị chuẩn bị cho ca ghép tủy.

Ngày như thể tái sinh này lại đúng dịp Lạp Bát.

Tôi xuống tầng dưới mua ít nguyên liệu, mượn bếp bệnh viện, nấu một nồi cháo Lạp Bát.

Trong phòng bệnh có khoảng hơn chục người, gồm bệnh nhân và người nhà.

Tôi bưng nồi cháo vào, chia đều cho mọi người cùng ăn.

Tay nghề nấu nướng của tôi chỉ ở mức thường, vậy mà ai cũng ăn rất vui vẻ.

Đến cả An An, dạo này gần như chẳng ăn được gì, hôm nay cũng ăn được nửa bát.

Vì Ôn Thiển xoa đầu con bé và nói: “Phải ăn no mới có sức làm siêu nhân, vào phòng vô trùng làm phẫu thuật nha.”

Ăn xong, An An giơ nắm tay nhỏ lên, cố gắng tạo dáng siêu nhân.

Cơ thể con bé ngày càng yếu, nắm tay không siết chặt nổi, tay cũng chỉ giơ lên được chút xíu.

Nhưng tôi vẫn chụp ảnh lại, rồi in lên giấy viết thư.

Không sao cả. Sau khi phẫu thuật xong, con bé sẽ lại trở thành một siêu nhân thật sự.

Sẽ có thể nắm chặt tay, giơ cao lên trời.

Mọi người trong phòng, đàn ông phụ nữ đủ cả, nhiều người còn đang truyền nước trên tay.

Có người đã cạo trọc đầu.

Dù bản thân chẳng còn bao nhiêu sức lực, họ vẫn nâng ly cùng An An.

Ai cũng cười, cổ vũ con bé:

“Qua Lạp Bát là đến năm mới, năm mới nhất định sẽ có điều tốt lành, An An chắc chắn sẽ thuận lợi!”

“Chúc An An mau khỏi bệnh, sớm đoàn tụ với gia đình!”

Chúng tôi vừa nói vừa cười, rồi cùng nhau đỏ hoe cả mắt.

Người đã nằm viện ở đây rồi, chẳng ai còn mong giàu sang phú quý.

Chỉ cầu hai chữ — bình an.

Nửa đêm, điện thoại bỗng reo lên, là Phó Lễ gọi tới.

Từ sau khi chúng tôi rời đi, đây là lần đầu anh mở máy gọi đến.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)