Chương 7 - Hành Trình Đẫm Nước Mắt

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Trước khi rời đi, Ôn Thiển để lại câu cuối cùng:

“Tro cốt, tôi đã mang về Bắc Thị, gửi ở nhà tang lễ thành phố.

Cậu… tự đến mà mang về.”

Phó Gia Niên loạng choạng, bước về phía vỉa hè.

Cậu dường như muốn gọi Ôn Thiển lại.

Nhưng môi vừa mấp máy… lại chẳng thốt nổi lời nào.

Cơ thể liên tục chao đảo, suýt nữa ngã nhào xuống đất.

Cậu vội chống tay vào gốc cây bên đường.

Thân hình gập xuống, nấc lên từng tiếng nôn khan dữ dội.

Mồ hôi trên trán nhỏ từng giọt xuống nền đường.

Phải thật lâu sau, cậu mới gọi được một chiếc xe, quay về nhà.

Miệng cậu vẫn không ngừng lặp lại:

“Dối trá… dối trá…”

Tôi quay đầu đi, tim đau như xé nát, không nỡ nhìn thấy cậu như vậy.

Nếu An An thấy được… con bé nhất định cũng không chịu nổi, khi thấy anh trai của mình đau lòng đến mức này.

10

Phó Gia Niên trở về nhà.

Vừa bước vào phòng khách, mùi rượu nồng nặc ập thẳng vào mặt.

Người phụ nữ trẻ vẫn hay ở bên cạnh Phó Lễ đã không thấy đâu.

Có thể cô ta đã rời đi, hoặc cũng có thể đang ở trên lầu.

Phó Lễ ngồi một mình trên ghế sofa, uống rượu không ngừng.

Mấy chai rượu trên bàn trà gần như đã cạn sạch.

Trước kia, vì An An bị dị ứng với cồn, anh từng cắn răng cai rượu.

Ngay cả những dịp lễ tết, bạn bè người thân đến nhà, anh cũng không cho ai mở rượu.

Tôi nhìn người đàn ông từng vì con mà không đụng đến một giọt rượu suốt bao năm, giờ đây lại ngồi đó sa vào men say — chỉ thấy mọi thứ như cảnh trong giấc mộng xa xôi nào đó.

Phó Lễ uống cạn chỗ rượu cuối cùng, cuối cùng cũng chịu liếc mắt nhìn Phó Gia Niên đang ngồi thẫn thờ trên chiếc sofa đối diện.

“Thế nào, kịch bản xem xong rồi à?”

Sắc mặt Gia Niên tái nhợt, ánh mắt trống rỗng như đang lạc vào cõi nào khác.

Cậu vẫn không ngừng lặp lại hai chữ trong miệng:

“Dối trá… Dối trá…”

Có lẽ là vì rượu, đôi mắt Phó Lễ cũng đỏ lên.

Anh bật cười lạnh một tiếng:

“Đã nói với con rồi, mà con vẫn cứ đòi xem.

Loại người như cô ta… bọn họ…”

Lời còn chưa dứt, bỗng bị tiếng nôn dữ dội cắt ngang.

Phó Gia Niên với vẻ mặt đau đớn, lao đến bên thùng rác, nôn đến vã mồ hôi lạnh.

Dưới ánh đèn sáng choang, khuôn mặt cậu càng trở nên trắng bệch đến dọa người.

Chiếc ống heo trên tay cậu, cùng đống thư từ và giấy tờ, bị ném lộn xộn lên bàn trà.

Một mảnh thư, lẫn cả tờ giấy chứng tử, rơi ngay trước mặt Phó Lễ.

Anh nhíu mày hỏi:

“Ăn nhầm đồ rồi à? Hay là nhiễm lạnh?

Bảo đi về thì không chịu, cứ đứng giữa gió lạnh mà xem mấy thứ vớ vẩn bịa đặt…”

Giọng anh bỗng nhiên tắt ngấm.

Khi anh đưa ly nước ấm đến tay Gia Niên, ánh mắt vô tình quét qua mặt bàn trà.

Rồi… ngay khoảnh khắc đó, anh hoàn toàn sững lại.

Trên cùng, mảnh thư có nét chữ của tôi:

“An An của mẹ, đã bay theo cánh bướm mất rồi.”

Ngay cạnh đó là giấy chứng tử, tên “Phó An An” in rõ ràng kèm theo số chứng minh nhân dân đầy đủ.

Nguyên nhân tử vong được ghi rành rọt:

“Bệnh bạch cầu, nhiễm trùng phổi nặng sau cấy ghép tủy xương.”

11

Phó Lễ sững người nhìn chằm chằm vào những giấy tờ trên bàn trà rất lâu, trong mắt là vẻ mơ hồ và nghi hoặc.

Thậm chí có một thoáng không giấu nổi sự kinh hoảng và bối rối.

Anh dường như không thể tin nổi — một thứ “giả tạo”, sao có thể giống thật đến như vậy?

Bởi vì anh từng nhìn thấy giấy chứng tử.

Khi mẹ tôi qua đời tại bệnh viện, cũng là vì căn bệnh về máu.

Lúc đó tôi đau đớn đến mức ngất xỉu nhiều lần.

Giấy chứng tử khi ấy — chính Phó Lễ là người đi lấy.

Khi đó, chúng tôi mới vừa đính hôn.

Anh một tay lo liệu hậu sự cho mẹ tôi, thấy tôi khóc cũng đỏ cả mắt.

Anh ôm tôi vào lòng, dịu dàng nói:

“Anh sẽ thay dì, chăm sóc em cả đời.”

Chuyện ấy… dường như đã là chuyện của cả kiếp trước.

Chớp mắt một cái, chúng tôi nay đã âm dương cách biệt.

Phó Lễ ngây người nhìn mọi thứ trên bàn.

Một lúc sau, anh khẽ kéo khóe miệng:

“Nhìn là biết giả.”

Có lẽ định cười nhạo, nhưng lại không thể cười nổi nữa.

Anh mở miệng, như đang tự an ủi bản thân:

“An An mà thật sự… thật sự… Lâm Kiều sao có thể đến giờ vẫn chưa quay lại nói rõ?”

Tay anh bắt đầu run lên, luống cuống lật tung những mảnh thư ra.

Dường như muốn tìm ra một sơ hở nào đó, một dấu hiệu cho thấy tất cả chỉ là dối trá.

Cho đến khi ánh mắt anh dừng lại ở tờ thư cuối cùng.

Dòng nhật ký cuối, chỉ có một câu ngắn ngủi, không thêm lấy một chữ nào khác:

“Ngày 4 tháng 2 — Tạm biệt nhé, tôi đi theo An An đây.”

Mọi dòng chữ, mọi kỷ niệm còn lại… đều kết thúc ở đó.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)