Ngày A nương và cha hòa ly, bà ôm ta, đứng trước phủ Hầu, xé tan cáo thị treo trên cửa phủ.
Phủ Hầu đang muốn tuyển chọn một vị kế thất, cũng chính là mẹ kế tương lai cho tiểu thế tử.
Trước cửa phủ là một hàng dài các cô nương đang độ xuân thì, dung mạo xinh đẹp như hoa, đứng chờ lão phu nhân đến xem mắt, mong được vào phủ mà hưởng phúc.
Ca ca và phụ thân đứng bên cạnh, cười nhạo A nương si tâm vọng tưởng:
“A nương già rồi còn muốn tái giá, không biết xấu hổ, còn mang theo cái đuôi nhỏ lẽo đẽo bên cạnh.”
“Tang Chi, cô tưởng cưới kế thất vào phủ Hầu dễ như mua người ở đầu làng chắc? Làm kế thất hay làm mẹ kế, có cái nào dễ làm sao?”
Ta biết chính mình là gánh nặng khiến A nương khó tái giá, bèn khóc đến nấc nghẹn:
“A… A nương… Đào Đào là gánh nặng… người đừng lo cho Đào Đào nữa…”
A nương ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta, dịu dàng dỗ dành:
“Đào Đào không phải gánh nặng… Đào Đào là bảo bối quý giá nhất của A nương.”
Quản gia của phủ Hầu – bà Đặng, tay cầm danh sách, ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo, ánh mắt sắc lạnh quét qua một lượt các cô nương đang hoang mang cúi đầu xếp hàng.
Chợt bà ta trông thấy A nương đang lau nước mắt cho ta, giọng dịu dàng như nước, ánh mắt đầy tình thương.
Bà Đặng hơi gật đầu, như thể đã thấy được điều gì đó không tầm thường:
“Ghi tên người kia vào. Cũng có chút dáng vẻ làm mẹ đấy.”
Bình luận