Năm 88, chồng tôi – Phó Nam Chiêu – cùng con trai giành được giải thưởng lớn trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học, làm chấn động cả vùng.
Họ đãi tiệc mời cả làng, tận hai chục bàn.
Lúc khách khứa ngồi kín chỗ, tôi còn đang đỡ đẻ ở trạm y tế xã, chẳng ai buồn báo cho tôi một tiếng.
Đợi tôi về đến nơi, tiệc đã tan.
Con trai tôi lấy phần cơm cuối cùng, đổ nước vào ăn cho đỡ đói. Còn Phó Nam Chiêu thì lạnh nhạt như không, không hề giải thích gì.
Đêm đó, tôi cuối cùng cũng quyết định từ bỏ họ.
Tôi gia nhập đội ngũ nghiên cứu chip kín hoàn toàn suốt mười năm với tư cách bác sĩ của đoàn.
Cha con nhà họ Phó tưởng tôi chỉ đang giận dỗi.
Mãi đến vài ngày sau, họ tình cờ phát hiện chậu hoa tôi yêu quý nhất đặt trên bậu cửa sổ đã héo tàn từ lâu.
Phó Nam Chiêu đến trạm y tế xã tìm tôi, mới biết tôi đã rút hồ sơ đi từ lâu.
Bình luận