Chương 2 - Bữa Tiệc Bỏ Lỡ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tay hơi lạnh, tôi cho vào túi áo, lại chạm được tờ giấy giới thiệu.

Trước đây, tôi không nỡ rời xa chồng, không nỡ rời xa con.

Nhưng bây giờ, có lẽ tôi chẳng còn gì để luyến tiếc nữa.

Tôi nắm chặt tờ giấy giới thiệu, rồi cầm luôn cả đống tiền mặt trên bàn.

Vào nhà thu dọn sơ qua chút đồ, để mặc lại mảnh sân lộn xộn chẳng ai buồn dọn dẹp.

Bước ra ngoài, rời khỏi nơi này.

Đã bao năm rồi, tôi chưa từng đi xa một mình.

Nhưng khi đã quyết, tay lại có tiền, thì chẳng còn gì phải sợ.

Tôi đi thật lâu dưới ánh trăng, giữa đường gặp một ông bác đang lái xe ba bánh đi thị trấn trong đêm.

Tôi đưa bác năm đồng, nhờ bác chở tôi vào thành phố.

Ông bác nhận ra tôi.

Trên đường, khi nghe tôi bảo muốn đi tàu lên thủ đô, bác thở dài không ngừng, khuyên nhủ:

“Là thầy Phó không cho cô đi, nên cô mới lén lút lên trước à?

Cô em à, mẹ thầy Phó còn đang liệt giường ở nhà, cô cứ thế bỏ đi, cẩn thận thầy ấy nổi trận lôi đình đấy!”

Tôi muốn giải thích rằng, tôi lên thủ đô… không phải vì Phó Nam Chiêu.

Lời đến miệng rồi, tôi lại thấy… chắc bác ấy cũng sẽ chẳng tin, nên cuối cùng không nói gì.

Cả làng đều biết, tôi từng yêu Phó Nam Chiêu đến chết đi sống lại.

Anh ta quanh năm suốt tháng mới về được một lần, mỗi lần về, tôi đều năn nỉ đòi theo anh lên thành phố ở cùng.

Thì ra, con người một khi đã quyết định buông bỏ… chỉ cần một khoảnh khắc là đủ.

Đến thị trấn thì đã là nửa đêm.

Tôi ngồi suốt một đêm trong nhà ga, gần trưa hôm sau mới lên được chuyến tàu đi thủ đô.

Giữa đám đông chen chúc trên toa tàu, giữa tiếng lắc lư liên tục của bánh xe và đường ray, trái tim vốn rối bời lại dần bình tĩnh lại.

Tôi nghĩ, thật ra lẽ ra tôi nên đi từ lâu rồi.

Ba ngày sau, tôi đặt chân đến thủ đô.

Tôi đi thẳng đến Đại học Thủ đô, dựa vào thư giới thiệu, tìm đến giáo sư Chu.

Trong văn phòng, ngoài giáo sư Chu còn có một gương mặt quen thuộc khác.

Là sư huynh của tôi hồi còn học y – Tống Thành.

Những năm qua tôi sống ở quê.

Sinh con, nuôi con.

Con lớn rồi thì mẹ chồng lại nằm liệt.

Còn Tống Thành giờ đây đã là một bác sĩ Đông y nổi tiếng của Bệnh viện Trung ương.

Nghe tôi nói xong lý do đến, Tống Thành không tin nổi:

“Em thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi à?

Anh e là em sẽ thất vọng đó. Chồng em – Phó Nam Chiêu – đã đổi ý, nộp đơn xin rút khỏi dự án nghiên cứu chip rồi.”

Trước đây, tôi từng theo Phó Nam Chiêu lên thủ đô.

Sư huynh Tống Thành thấy tiếc vì tôi phải mai một tay nghề ở quê, nên giới thiệu tôi với giáo sư Chu.

Cũng chính vì thế, tôi mới có cơ hội nhận được thư giới thiệu từ thầy Chu.

Để có thể tham gia vào đội nghiên cứu chip khép kín với tư cách là bác sĩ của nhóm.

Khi ấy, tôi muốn vào là vì Phó Nam Chiêu cũng định tham gia nghiên cứu đó.

Nhưng bây giờ…

Tôi kéo mình ra khỏi dòng suy nghĩ, kiên định gật đầu:

“Đúng vậy, em nghĩ kỹ rồi. Phó Nam Chiêu không đi, em vẫn sẽ đi.”

Giáo sư Chu nghiêm giọng nói:

“Dự án lần này vô cùng nghiêm túc.

Dù em chỉ là bác sĩ, không trực tiếp tham gia nghiên cứu.

Nhưng một khi đã vào, thì phải toàn tâm toàn ý chăm sóc sinh hoạt và sức khỏe cho các nhà nghiên cứu.

Ít thì tám mười năm, nhiều thì mấy chục năm, không ai được bỏ cuộc giữa chừng.”

Tôi đáp lại một cách cẩn trọng:

“Em hiểu.

Giáo sư Chu, em đã suy nghĩ rất kỹ rồi.

Em không có năng lực nghiên cứu, chỉ biết chút y thuật.

Nhưng em cũng hy vọng mình có thể góp một phần sức nhỏ, vì sự phát triển của đất nước, vì bảo vệ những người tài giỏi đang cống hiến cho tương lai.”

Mắt giáo sư Chu đỏ hoe.

Ông chìa tay ra, nắm lấy tay tôi:

“Chào mừng em!”

Tống Thành cũng đưa tay, hơi kích động mà vỗ lên vai tôi:

“Chào mừng em trở lại, sư muội!”

Tôi ở lại văn phòng trò chuyện khá lâu, sau đó ký hết các giấy tờ.

Rời khỏi trường, trời đã về chiều.

Tống Thành tiễn tôi ra cổng, còn nói muốn đưa tôi đi ăn gì đó.

Chưa dứt lời, một giọng nói lạnh lùng đầy giận dữ đột ngột vang lên:

“Nếu tôi không đưa cô đến, cô quả nhiên tự ý lén chạy đến đây!”

Tôi ngẩng đầu, liền nhìn thấy dưới gốc cây bên đường – khuôn mặt u ám của Phó Nam Chiêu.

Anh ta mặc vest, dáng đứng thẳng tắp.

Mười mấy năm làm giảng viên, giờ lại vừa lọt vào danh sách ứng cử phó giáo sư.

Toàn thân toát ra khí chất học giả, thần sắc lạnh lẽo, nghiêm nghị.

Rất nhiều năm trước, tôi từng lấy làm tự hào vì có một người chồng xuất sắc như vậy.

Nhưng giờ đây, trong lòng tôi thật sự đã không còn chút gợn sóng nào nữa.

Phó Lễ đứng bên cạnh anh ta, trên mặt cũng lộ rõ vẻ chán ghét không che giấu nổi:

“Ba dạo này đang dẫn sinh viên làm dự án, con cũng rất bận học.

Mẹ à, mẹ đâu còn là trẻ con, có thể đừng suốt ngày làm loạn lên, quấn lấy ba, kéo chân ba được không?”

Tống Thành đứng bên cạnh không nhịn được nữa, lên tiếng bênh vực tôi:

“Lâm Thanh đến thủ đô, căn bản không phải để theo hai người!”

Phó Nam Chiêu như thể vừa nghe được chuyện gì buồn cười, cười khẩy:

“Không phải theo chúng tôi?

Cô ta bây giờ không công ăn việc làm, cũng chẳng học hành gì, chạy đến đây thì còn để làm gì nữa?”

Tống Thành còn định nói thêm.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)