Chương 14 - Bữa Tiệc Bỏ Lỡ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Trong một năm vừa qua đất nước lần đầu tiên giành được quyền đăng cai Thế vận hội.

Vô số lần đầu tiên ấy, góp lại thành một quốc gia ngày càng cường thịnh như hôm nay.

Khói lửa chiến tranh đã lùi xa, những con người từng tha hương phiêu bạt, nay đều đã an cư lập nghiệp.

Nhưng tiếng chuông cảnh báo chưa bao giờ ngừng vang lên.

Bước chân của khoa học sẽ không dừng lại tại đây, cũng như bước tiến của Tổ quốc sẽ không bao giờ dừng lại ở hiện tại.

Tôi không kìm được rơi lệ, quay sang nhìn Tống Thành, nghẹn ngào nói:

“Nếu Giáo sư Chu có thể nhìn thấy cảnh tượng này, chắc ông ấy sẽ rất hạnh phúc.”

Khóe mắt Tống Thành cũng đỏ hoe, giọng trầm ấm:

“Giáo sư Chu ở trên trời nhất định sẽ thấy được, và ông ấy chắc chắn rất vui.”

Trong muôn vàn dòng suy nghĩ dâng trào trong tim tôi,

Tôi ngẩng đầu lên — lại bất ngờ nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc không xa.

Thật sự đã rất nhiều năm không gặp.

Họ đứng ở bên kia đường, cách tôi một dòng xe cộ và dòng người đông đúc. Có chút xa, có chút mờ.

Tôi nhìn thật lâu, cũng không dám chắc mình có nhận lầm người hay không.

Nhưng họ lại cứ nhìn chằm chằm về phía tôi.

Một chiếc xe buýt chạy ngang, che mất tầm mắt tôi.

Lúc tôi nhìn lại, Phó Nam Chiêu đã vội vàng bước vào tiệm hoa sau lưng.

Rồi ôm lấy một bó hoa, loạng choạng chạy qua đường, tiến thẳng về phía tôi.

Họ dừng lại trước mặt tôi.

Tôi mới nhận ra, tóc Phó Nam Chiêu đã bạc đi rất nhiều.

Tính ra, năm nay ông ấy cũng đã hơn năm mươi rồi.

Khuôn mặt ông, hốc hác và già nua hơn nhiều, đối với tôi, đã trở nên xa lạ ít nhiều.

Ông đưa bó tulip trong tay ra, vừa hồi hộp vừa nôn nóng.

Khi cất tiếng, giọng nói vốn ôn hòa hay lạnh lùng năm xưa, giờ đã khàn đặc và già nua:

“Chúc… chúc mừng em, Tiểu Thanh. Chào mừng em trở về.”

Tôi mỉm cười dịu dàng:

“Cảm ơn anh.”

Đáy mắt ông lập tức sáng lên.

Cho đến khi tôi nhẹ nhàng bổ sung thêm một tiếng gọi:

“Thầy Phó.”

Tôi chưa từng gọi ông như vậy.

Nhưng lúc này mở miệng, lại thấy thật tự nhiên.

Mười mấy năm trong viện nghiên cứu, chứng kiến sự hy sinh và nỗ lực của các nhà khoa học, tận mắt nhìn thấy bước tiến vĩ đại của đất nước…

Những oán hận, bất cam, tủi thân của nhiều năm về trước,

Đến giờ, trong lòng tôi, rốt cuộc cũng đã tan biến.

Tôi nhìn họ, chỉ như nhìn bao người dân khác cùng tôi sống dưới bầu trời này, trên mảnh đất này.

Không thể nói là hận, nhưng cũng không thể nói là còn yêu hay còn tình nghĩa.

Tiếng “Thầy Phó” ấy thốt ra, là điều hiển nhiên.

Sắc mặt Phó Nam Chiêu trong khoảnh khắc ấy, cứng đờ không thể tưởng.

Tay ông vẫn còn đưa bó hoa ra giữa không trung, trước mắt tôi.

Tôi lại lên tiếng:

“Không cần tặng hoa đâu. Giờ tôi không còn thích mấy thứ đó nữa.”

Cũng không còn… thích ông nữa rồi.

Ký ức chợt ùa về, tôi nhớ lại chuyện nhiều năm về trước.

Ngày tôi và ông ấy kết hôn, vì quá nghèo, chẳng có nổi một buổi lễ ra hồn.

Lãnh giấy chứng nhận xong, chúng tôi đi bộ bên đường, nhìn thấy người ta bán hoa.

Phó Nam Chiêu học theo người ta, móc túi vét hết mới được một đồng, mua cho tôi một bó hồng đỏ thắm.

Hoa đưa sang, cả tôi và ông đều đỏ bừng mặt.

Khi đó, chúng tôi chẳng ai nói lời yêu.

Nhưng đều hiểu rõ trong tim mình là tràn đầy yêu thương.

Còn bây giờ — tình yêu ấy đã không còn nữa rồi.

Mấy thứ như hoa cỏ… thôi thì khỏi cần.

Phó Nam Chiêu lúng túng rút tay về.

Tôi thấy viền mắt ông đỏ hoe: “Tiểu Thanh, chúng ta… thật sự kết thúc rồi sao?”

Tôi sững người một chút. Thật ra cũng không nghĩ tới, ngần ấy năm rồi mà ông vẫn còn hỏi câu đó.

Những người bạn đồng hành cùng tôi đến thủ đô, đã rời đi hết. Tống Thành cũng để lại không gian riêng cho tôi, rời đi trước.

Tôi nhìn về phía người thiếu niên ôn hòa trong ký ức, giờ tóc mai đã bạc trắng. Một lúc lâu sau, tôi bình tĩnh đáp: “Chúng ta đã kết thúc từ rất lâu rồi.”

Năm đó, bản thỏa thuận ly hôn ông không ký. Nhưng cuộc hôn nhân của chúng tôi, từ lâu đã chỉ còn là cái tên rỗng.

Dù xa cách mười mấy năm, cũng chẳng thay đổi được điều gì.

Môi Phó Nam Chiêu run lên, ông quay đầu đi, lảng tránh ánh nhìn. Tôi thấy mắt ông ánh lên một màn sương mờ mịt.

Phía sau ông, Phó Lễ cẩn thận gọi tôi một tiếng: “Mẹ…”

Chưa nói hết câu, nước mắt đã rơi xuống.

Tôi nhớ lại, ngày hôm trước khi tôi rời đi, trong cơn mưa như trút nước, Phó Lễ cầm dù che cho tôi.

Những oán hận, xa cách của quá khứ, xen lẫn những quan tâm âm thầm. Khiến tôi không rõ, với đứa con trai mà tôi mang nặng đẻ đau mười tháng… Bây giờ, là hận nhiều hơn, hay tiếc nuối nhiều hơn?

Trong ký ức tôi, nó rất ít khi khóc. Từ ba tuổi trở đi, hình như không còn rơi nước mắt.

Tôi không nỡ, bước lại gần, đưa tay xoa nhẹ đầu nó: “Lại cao thêm rồi.”

Lời vừa thốt ra, cả tôi và nó đều khựng lại.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)