Chương 15 - Bữa Tiệc Bỏ Lỡ
Tôi chợt nhận ra, năm nay nó đã hai mươi tám tuổi. Lúc tôi rời đi, nó mới chỉ là một thiếu niên mười bốn.
Giờ đã tốt nghiệp đại học, đi làm được nhiều năm rồi.
Nó không còn là đứa trẻ tôi có thể xoa đầu nữa.
Tôi có chút ngượng ngùng thu tay về.
Khi xoay người bước đi, sau lưng vang lên tiếng gọi gấp gáp của hai cha con: “Xin lỗi.”
Bước chân tôi khựng lại đôi chút, nhưng cuối cùng vẫn không ngoảnh đầu.
Cuối xuân viện nghiên cứu tổ chức một buổi lễ vinh danh. Các nhà khoa học lần lượt bước lên sân khấu nhận giải và phát biểu.
Tôi và Tống Thành ngồi phía dưới, vỗ tay chúc mừng. Tự hào vì họ, tự hào vì đất nước.
Cho đến khi họ xuống sân khấu, kéo tôi và Tống Thành cùng lên. Rồi trao tặng chiếc cúp đặc biệt vào tay chúng tôi.
Họ nghẹn ngào nói:
“Thành công của nghiên cứu khoa học là nhờ vào nỗ lực của chúng tôi. Nhưng sự hy sinh và cống hiến của các anh chị cũng không thể phủ nhận.”
“Việc nghiên cứu chip đạt được bước tiến lớn, đất nước ngày càng phồn vinh. Không thể quên được, những người như bác sĩ Lâm và bác sĩ Tống, những người thầm lặng đứng phía sau, góp phần rất lớn cho thành công này!”
Dưới khán đài, tiếng vỗ tay vang dội như sấm.
Chiếc cúp trong tay nặng trĩu như ngàn cân. Tim tôi đập thình thịch, mắt nhòe lệ.
Qua làn nước mắt mờ ảo, tôi nhìn thấy trong đám đông, Phó Nam Chiêu và Phó Lễ cũng đang vỗ tay vì tôi.
Lần này, vinh quang tôi nhận được không còn đến từ người chồng giỏi giang, hay người con trai thành đạt.
Mà là từ chính tôi, từ Tổ quốc này.
Tôi ở lại thủ đô.
Dưới sự giới thiệu của Tống Thành và các giáo sư đại học, tôi vào làm bác sĩ tại bệnh viện trung ương thủ đô.
Một ngày đầu thu, Phó Nam Chiêu đến tìm tôi, mang theo tin bà Phó đã mất.
Ông lặng lẽ nói: “Mẹ tôi trước lúc mất vẫn luôn gọi tên em, bà thấy có lỗi với em.”
Tôi dịu dàng đáp: “Bà chưa từng có lỗi với tôi.”
Phó Nam Chiêu giọng run rẩy: “Bà nói rằng… năm đó ủng hộ chúng ta kết hôn…”
Câu nói sau cùng, ông không nói hết.
Chúng tôi im lặng thật lâu, không ai lên tiếng.
Mãi sau, tôi mở lời: “Phó Nam Chiêu, chúng ta đi làm thủ tục ly hôn đi.”
Đôi mắt ông đỏ hoe, tôi nhìn thấy thân thể ông đang khẽ run.
Cuối cùng, ông vẫn gật đầu:
“Được.”
Chúng tôi ly hôn.
Sau đó, tôi nghe ông kể lại chuyện của Trịnh Viện Viện – cô ta đã vào tù vài năm trước.
Sau khi tôi rời đi, cô ta không được như ý, không thể ở bên Phó Nam Chiêu, lại bị cha ruột đuổi ra khỏi nhà.
Trong cơn phẫn uất, cô ta thề phải tự mình gây dựng sự nghiệp.
Kết quả lại đạo văn thành quả nghiên cứu của một giáo viên khác, bị phát hiện rồi bắt giam.
Thật ra chỉ bị tuyên án một năm, nhưng từ nhỏ sống trong nhung lụa, chưa từng chịu khổ.
Ra tù hôm đó, cô ta đã tìm đến cái chết.
Tôi nghe chuyện đó, trong lòng chẳng còn cảm xúc gì nhiều.
Mùa thu sâu đậm năm tôi năm mươi sáu tuổi, Phó Nam Chiêu qua đời.
Ông làm thầy giáo mấy chục năm, dành phần lớn đời mình cho sự nghiệp, học trò đầy khắp nơi.
Trước lúc lâm chung, tôi đến gặp ông lần cuối.
Ông nói rất muốn được nhìn thấy lá phong rụng.
Tôi đẩy xe lăn đưa ông ra dưới tán cây phong trong sân bệnh viện.
Ông chậm rãi nhặt lấy một chiếc lá phong vàng dưới đất, hình như định đưa cho tôi.
Nhưng cuối cùng… vẫn không đưa đến tay tôi.
Tôi lại nhớ về năm xưa, khi ông viết thư cho tôi.
Trong phong thư gửi qua ngàn dặm, là chiếc lá phong vàng đầu tiên.
Và cả năm ấy, khi cha mẹ tôi bất ngờ qua đời.
Ông cũng đứng bên tôi giữa trời ngập lá phong rơi, nói:
“Từ giờ dù có khó khăn thế nào, anh sẽ thay ba mẹ em chăm sóc em.”
Chớp mắt, chúng tôi đều đã già, tóc bạc da mồi, gần đất xa trời.
Dưới những chiếc lá phong rơi lả tả, ông cuối cùng đã khép mắt mãi mãi.
Để lại một câu “xin lỗi” rất khẽ, tan biến trong gió chỉ trong chớp mắt.
Tôi kéo chăn đắp lại cho ông thêm một chút.
Cuối cùng, vẫn là… đôi mắt đỏ hoe.
Lá phong bay lượn.
Tôi nghiêng đầu, nhìn thấy Phó Lễ đứng ở đằng xa.
Nước mắt lăn dài trên gương mặt cậu, ánh mắt nhìn tôi lặng lẽ không nói một lời.
Năm đó là 2009.
Tôi và Phó Nam Chiêu… Đến đây là thật sự, không còn ngày mai nữa.
(Hết).