
“Sao anh cứ gọi em là cô Út” – Mỹ Ngọc thì thầm, như hi vọng Hoài Phúc sẽ nghe thấy cũng mong anh không nghe thấy.
Nhưng với sự nhanh nhạy của mình, mọi biểu cảm, mọi lời nói của cô Hoài Phúc đều rõ rành rành. Tiếng cười của anh vang lên trong gian phòng nhỏ, Hoài Phúc nghiêng đầu chăm chú nhìn Mỹ Ngọc, từ tốn nói.
“Vậy tui học theo cô Út, gọi mình hen?”
Mỹ Ngọc bỗng nhiên cảm thấy toàn thân nóng rang, nhịp tim tăng nhanh, trong lòng bối rối. Hôm đó, cô nghĩ Hoài Phúc đã say, đoán chừng anh chẳng gì cả nên mới đánh bạo gọi anh là “mình”. Đâu có dè, anh nhớ hết.
(*) Viết theo trí tượng tưởng không có gì là thật, không áp dụng yếu tố lịch sử, thời kì vào truyện.
Bình luận