Chương 5 - NGỌC TRONG TIM
Chiều muộn của ba hôm sau, Hoài Phúc và Mỹ Ngọc mới về đến nhà ông Năm Cảnh. Vốn định ở đến cuối tuần nhưng vì hôm sau cả nhà phải lên huyện để tham gia một buổi tiệc trà nhà ông Durand. Nhà ông Năm Cảnh làm ăn với người Tây đã lâu nhưng đây là lần đầu họ được mời tham dự tiệc trà thâm mật.
Ông Năm mặc áo dài gấm màu xanh thẫm, dệt hoa văn chìm hình rồng phượng biểu trưng cho sự quyền quý. Cổ áo được may thêm chi tiết viền vàng, nhấn mạnh vị thế của ông trong gia đình. Bà Năm khoác lên mình chiếc áo dài nhung màu đỏ sẫm, điểm xuyết họa tiết hoa mẫu đơn được thêu tay tinh xảo trên ngực áo. Đường viền cổ và tay áo được nạm chỉ vàng óng ánh, càng làm tôn thêm nét quý phái. Là cô gái trẻ nhất trong gia đình, Hoài Trinh mặc áo dài lụa tơ tằm màu hồng nhạt, đơn giản nhưng không kém phần thanh nhã. Cổ áo và tay áo được thêu hoa mai nhỏ xinh, phù hợp với độ tuổi trẻ trung của cô.
Mỹ Ngọc đi bên cạnh Hoài Phúc, cô chọn bộ áo dài lụa tơ tằm màu ngọc bích, sắc xanh dịu nhẹ hòa quyện với ánh sáng khiến cô trông vừa nền nã vừa quý phái. Trên áo, các nghệ nhân đã thêu tay họa tiết hoa sen cách điệu bằng chỉ ánh bạc chạy dọc từ cổ áo xuống tà, tạo điểm nhấn tinh tế. Cổ áo cao, khuy cài lệch làm nổi bật nét thanh lịch của cô. Hoài Phúc chọn bộ áo dài the đen may bằng lụa cao cấp, kiểu dáng đơn giản nhưng tinh tế. Chiếc áo dài ôm vừa vặn, cổ cao cài kín, tôn lên vóc dáng cao ráo và phong thái chững chạc của anh.
Hoài Sang không mặc áo dài như mọi người, anh chọn bộ vest đen tuyền được cắt may theo phong cách Tây phương. Áo vest có ve cổ bẻ nhọn, túi áo bên trái cài một đóa hoa hồng trắng nhỏ, tượng trưng cho sự lịch thiệp.
Ánh nắng vàng nhẹ nhàng len lỏi qua những khung cửa sổ lớn kiểu Pháp. Ngôi dinh thự của ông Durand bề thế, với những bức tường trắng ngà và mái ngói xanh rêu, nổi bật giữa khuôn viên xanh mướt của vườn cây và hoa kiểng được cắt tỉa cẩn thận.
Không gian bên trong phòng tiệc được trang hoàng tinh tế, phản ánh phong cách thanh lịch nhưng quyền quý của chủ nhân. Bộ bàn ghế gỗ khảm xà cừ được sắp xếp ngay ngắn, phủ khăn trải bàn ren trắng muốt. Những chiếc tách trà sứ hoa văn xanh được bày biện cùng khay bánh ngọt đủ màu sắc, tạo nên sự hài hòa hoàn hảo giữa ẩm thực Việt và phong vị Pháp.
Trong lúc mọi người đang trò chuyện rôm rả, bỗng từ góc phòng vang lên giọng nói lớn, the thé của bà Durand:
"Qu’est-ce que c’est? Où sont mes bracelets d’or?" (Cái gì thế này? Đôi vòng tay vàng của tôi đâu?)
Phu nhân Durand, một người phụ nữ đứng tuổi với gương mặt sắc lạnh và dáng người cao lớn, tỏ ra vô cùng giận dữ. Bà hất tung chiếc khăn tay trong tay, ánh mắt lướt khắp phòng như dò xét từng người.
Một người phục vụ run rẩy tiến lại gần, lắp bắp hỏi:
"Madame, có lẽ bà để quên ở đâu đó? Tôi sẽ đi tìm giúp bà."
Nhưng bà Durand không đợi lâu. Bà chỉ tay thẳng vào Út Trinh, người vừa bước ngang qua bàn, tay đang cầm một khay trà:
"C’est elle! C’est cette petite voleuse!" (Là cô ta! Chính con bé trộm cắp này!)
Cả phòng sững sờ, không ai nói nên lời. Út Trinh đứng khựng lại, mặt tái mét. Cô lắp bắp:
"Thưa bà, cháu không hiểu bà đang nói gì…"
Nhưng bà Durand không để cô giải thích, tiếp tục chỉ trích bằng tiếng Pháp, giọng điệu nặng nề:
"Une servante vietnamienne? Elles sont toutes pareilles. Vous ne pouvez pas faire confiance à ces gens." (Một người hầu xứ An Nam à? Bọn họ đều như nhau. Không thể tin tưởng được ai cả!)
Nghe thấy lời nói đầy xúc phạm, Mỹ Ngọc, đang đứng gần đó, không thể kìm nén. Cô bước lên, ánh mắt bình tĩnh nhưng đầy kiên định, nói bằng tiếng Pháp lưu loát:
"Madame Durand, xin bà hãy bình tĩnh. Không ai ở đây đáng bị bà lăng mạ như vậy, nhất là khi bà không có bằng chứng."
Bà Durand hơi sững lại, bất ngờ vì Mỹ Ngọc có thể nói tiếng Pháp. Tuy nhiên, bà nhanh chóng gằn giọng:
"Et vous? Vous osez me dire quoi faire dans ma propre maison?" (Cô là ai? Cô dám nói tôi phải làm gì ngay trong nhà tôi sao?)
Mỹ Ngọc giữ vững thái độ điềm đạm, đáp lại:
"Tôi không dám nói bà phải làm gì, nhưng tôi tin rằng trong một buổi tiệc sang trọng như thế này, điều quan trọng nhất là sự tôn trọng. Nếu bà tiếp tục xúc phạm em gái tôi mà không có chứng cứ, điều đó sẽ làm tổn thương thanh danh của chính bà."
Không khí trong phòng bỗng trở nên căng thẳng. Nhiều ánh mắt tò mò đổ dồn về phía Mỹ Ngọc, nể phục trước cách cô xử lý tình huống.
Đúng lúc ấy, một người giúp việc hớt hải chạy vào, trên tay cầm đôi vòng tay vàng:
"Madame, tôi tìm thấy đôi vòng tay của bà ở trong phòng nghỉ. Có lẽ bà để quên lúc rửa tay."
Bà Durand bối rối, mặt đỏ bừng. Bà ta ậm ừ vài câu, rồi lảng tránh ánh nhìn của mọi người:
"Ah, có lẽ tôi nhầm. Xin lỗi nếu đã gây ra hiểu lầm."
Mỹ Ngọc vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng ánh mắt đã sắc lạnh hơn. Cô tiến lên một bước, đối diện trực tiếp với bà Durand, giọng nói rõ ràng từng chữ bằng tiếng Pháp:
"Madame Durand, việc bà tìm lại được vòng tay đã chứng minh Út Trinh vô tội. Tuy nhiên, những lời vu khống vừa rồi không thể xem như chưa từng xảy ra. Tôi tin rằng, với tư cách là một người phu nhân quyền quý, bà nên xin lỗi cô ấy."
Cả căn phòng lặng như tờ. Những lời của Mỹ Ngọc như một lưỡi dao sắc bén, cắt xuyên qua bầu không khí căng thẳng. Một số khách mời bắt đầu thì thầm, ánh mắt đổ dồn về phía bà Durand.
Bà Durand thoáng chột dạ. Bà không ngờ một cô gái trẻ lại dám đứng trước mặt mình, yêu cầu một lời xin lỗi. Bà hít sâu, đôi tay run nhẹ nhưng vẫn cố giữ vẻ cao ngạo:
"Une excuse? C’est ridicule…" (Xin lỗi ư? Thật là nực cười…)
Nhưng Mỹ Ngọc không nao núng, cô tiếp tục, giọng nói càng thêm dứt khoát:
"Bà là chủ nhân của dinh thự này nhưng điều đó không có nghĩa bà có quyền xúc phạm người khác mà không chịu trách nhiệm. Út Trinh là em gái của tôi, và bà đã làm tổn thương danh dự của cô ấy. Nếu bà không lên tiếng, tôi e rằng chính uy tín của bà sẽ bị ảnh hưởng."
Lời nói của Mỹ Ngọc vang lên mạnh mẽ, khiến bà Durand không thể không suy nghĩ. Những người xung quanh bắt đầu gật gù, bày tỏ sự đồng tình.
Bà Durand nhíu mày tức giận:
“Cô là ai mà dám yêu cầu tôi xin lỗi cô ta?”