Chương 6 - NGỌC TRONG TIM

“Tôi là Mỹ Ngọc, khách mời của buổi tiệc này, cụ thể hơn tôi là con dâu thứ ba của ông Năm Cảnh, cha tôi là Doctor Trần Văn Hào.”

Mỹ Ngọc tự tin giới thiệu chính mình. Cô biết gia đình chồng rất có tiếng trong vùng, hơn nữa cha cô còn là một thầy thuốc giỏi được rất nhiều người biết. Dù bà Durand không biết thì trong số khách đến dự chắc chắn có người biết. 

Một vị khách Tây, bạn của bà Durand, lên tiếng khẽ nhắc nhở:

"Madame, có lẽ một lời xin lỗi sẽ giúp xoa dịu tình hình.” 

Bà Durand không còn cách nào khác. Với một cái hất mặt đầy khó chịu, bà quay về phía Út Trinh, miễn cưỡng nói:

"Je suis désolée." (Tôi xin lỗi.)

Út Trinh cúi đầu nhẹ, vẫn còn ngượng ngùng nhưng không dám nói gì, đưa mắt nhìn 

Mỹ Ngọc. 

"Hy vọng lần sau bà sẽ thận trọng hơn trước khi đưa ra những lời cáo buộc."

Mỹ Ngọc đáp lời bà Durand bằng tiếng Pháp. Cô quay lại nắm tay Út Trinh, gia đình ông Năm đứng bên cạnh quan sát sự việc không kiềm được tức giận. Cả gia đình quyết định rời khỏi bữa tiệc trà trước khi kết thúc. 

Dù không thông thạo tiếng Pháp nhưng vì có giao thương với người Tây nên ông Năm luôn có một phiên dịch đi theo bên cạnh. Mới vừa rồi, khi anh Trọng phiên dịch định lên tiếng thì Mỹ Ngọc đã cất lời. Do đó, anh Trọng luôn đứng bên cạnh dịch lại toàn bộ sự việc cho gia đình ông Năm nghe. 

Một đoạn nhạc đệm không vui đã qua, nhưng vì cả nhà lâu lâu mới lên huyện nên ông Năm dẫn cả nhà đi ăn nhà hàng ở trung tâm huyện.

“Chị ba giỏi dữ hen, nói chuyện với phu nhân đó mà không sợ chút nào?” Út Trinh vừa gặm cái đùi vịt quay vừa luyên thuyên. 

Mỹ Ngọc mỉm cười, “Nếu một mình chị cũng run lắm, nhưng cả nhà mình đều đứng cạnh chị mà.” 

Hoài Phúc gắp một miếng cá diêu hồng đặt vào chén Mỹ Ngọc. Ánh mắt bà Cảnh đong đầy yêu thương, dù Mỹ Ngọc không ra mặt thì vẫn có cậu Trọng lên tiếng nhưng phản ứng của cô nhanh nhẹn lại hết lòng cảm vệ Út Trinh khiến bà rất vui lòng. Ông Năm vẫn còn bực dọc: “Ban đầu vốn định hợp tác với họ làm đồ gốm nhưng nghe họ nói chuyện thiệt bực mình. Đổ oan cho Út Trinh rồi còn nói người An Nam này An Nam nọ, người An Nam thì sao. Họ đang ăn gạo làng ta trồng đó! Thằng hai bây kia liên hệ với ông Le Le gì gì coi sao. Không được nữa thì dẹp đi, nhà ta không cậy nhờ người Tây bọn họ.” 

“Dạ, thư ký của ông Lefèvre có mời con thứ hai tuần sau qua văn phòng.”  Hoài Sang gật đầu đáp, thật ra anh cũng muốn liên hệ sâu với người Tây. Nhiều lần toàn là họ chủ động tìm đến nhà họ mong muốn hợp tác. 

Sáng sớm, ánh nắng dịu nhẹ chiếu qua khung cửa sổ gỗ, len lỏi qua lớp rèm mỏng, tạo nên những vệt sáng vàng nhạt trên nền gạch mát lạnh. Mỹ Ngọc ngồi trước bàn trang điểm, mái tóc dài buông hờ sau lưng. Cô mặc một bộ bà ba lụa màu tím nhạt, cổ áo điểm thêm viền trắng mềm mại, tôn lên làn da trắng mịn màng. Phía sau, Hoài Phúc đang chỉnh lại chiếc áo sơ mi trắng đã được ủi thẳng thớm. Anh đứng trước chiếc tủ gỗ lớn, lấy từ bên trong một chiếc áo khoác màu nâu nhạt và chuẩn bị sổ tay công việc. Hoài Phúc bước đến gần, đôi chân đi đôi giày da mộc khẽ tạo tiếng động trên nền nhà. Anh khẽ mỉm cười, tay rút từ trong túi áo một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ trắc, được chạm khắc tinh xảo.

“Hôm trước tui có nhờ người mang về từ chợ lớn. Cái này… chắc hợp với Cô Út.”

Mỹ Ngọc ngạc nhiên ngước lên, đôi mắt tròn xoe nhìn chiếc hộp. Hoài Phúc nhẹ nhàng mở nắp, để lộ một cây trâm bạc tinh xảo, đầu trâm được đính một viên ngọc nhỏ màu xanh lam, tỏa ánh sáng dịu mắt. Mỹ Ngọc ngập ngừng nhận lấy cây trâm từ tay anh, đầu ngón tay chạm nhẹ vào món đồ lạnh giá nhưng tinh xảo. Cảm giác trong lòng cô lúc này vừa bối rối vừa ấm áp.

“Cô Út có thể cài thử hông?” Hoài Phúc nhẹ giọng.

“Dạ…” Mỹ Ngọc cúi đầu, dùng cây trâm cẩn thận búi lại mái tóc. Động tác của cô chậm rãi, tự nhiên, khiến Hoài Phúc đứng im quan sát. Khi cô ngẩng lên, cây trâm bạc lấp lánh ánh sáng, càng làm nổi bật vẻ dịu dàng, thanh tú của cô.

“Như thế này… có được không anh?” – Cô e dè hỏi, ánh mắt hơi ngại ngùng. 

Hoài Phúc gật nhẹ đầu, nụ cười tươi tắn. “Rất hợp với cô Út.” 

Một vài cọng tóc mây tinh nghịch rơi ra khỏi búi, lòa xòa trên má cô, như thêm chút nét tự nhiên cho vẻ đẹp vốn dĩ đã thanh thoát. Hoài Phúc đưa tay, cẩn thận vuốt nhẹ mấy sợi tóc ấy về phía sau, đầu ngón tay khẽ lướt qua làn da mịn màng, ấm áp.

“Sao anh cứ gọi em là cô Út” – Mỹ Ngọc thì thầm, như hi vọng Hoài Phúc sẽ nghe thấy cũng mong anh không nghe thấy.

Nhưng với sự nhanh nhạy của mình, mọi biểu cảm, mọi lời nói của cô Hoài Phúc đều rõ rành rành. Tiếng cười của anh vang lên trong gian phòng nhỏ, Hoài Phúc nghiêng đầu chăm chú nhìn Mỹ Ngọc, từ tốn nói.

“Vậy tui học theo cô Út, gọi mình hen?” 

Mỹ Ngọc bỗng nhiên cảm thấy toàn thân nóng rang, nhịp tim tăng nhanh, trong lòng bối rối. Hôm đó, cô nghĩ Hoài Phúc đã say, đoán chừng anh chẳng gì cả nên mới đánh bạo gọi anh là “mình”. Đâu có dè, anh nhớ hết.

Mà sở dĩ, Hoài Phúc được ông Năm tin tưởng cho ở lại làng trông coi ruộng lúa và nhà máy là bởi vì trí nhớ của anh rất tốt, lại là người tinh ý, kỹ lưỡng. Dù đã say khướt, anh vẫn sẽ không quên những gì đã xảy ra. Huống chi hôm đó, anh đã đứng ngoài ban công để bản thân tỉnh táo đôi phần.

Hoài Phúc đứng thẳng người, chỉnh lại tay áo, bộ dạng thong dong như chưa có gì xảy ra, tự nhiên nói: “Thôi, tui đi nghe mình để trễ à.”

… 

Út Trinh cười khanh khách ở gian trên, cô nàng đang ướm thử mấy bộ quần áo mới. Nào là váy đầm, nào là áo bà ba gầm hoa đủ màu sắc. Lúc Mỹ Ngọc vén rèm bước ra, bà Năm Cảnh gọi lại: “Ngọc lựa đồ nè con, nhà may họ đem qua mấy kiểu đồ mới đẹp dữ lắm.” 

Bà Năm không thường lên huyện nên mỗi tháng tiệm may họ sẽ gửi về những mẫu mã mới để bà và Hoài Trinh chọn kiểu và màu, người trên tiêm cứ cách vài tháng sẽ xuống lấy số đo mới một lần. Bà Năm lựa cho Mỹ Ngọc một khúc vải gấm màu đỏ đô. 

“Bây thích may đầm hay may áo. Lần đầu má gặp bây, bây mặc cái đầm đẹp lắm. Thích thì cứ may hen. Có dịp lên huyện thì mặc.”

Ngày đầu gia đình Hoài Phúc lên thành phố, Mỹ Ngọc mặc một chiếc đầm dài màu trắng kem, mái tóc đen mượt xoã tới thắt lưng. Từ khi về làm dâu, cô toàn mặc áo bà ba với áo dài, váy đầm thời con gái đều được xếp gọn vào góc tủ đã lâu không động đến. 

Đến trưa, bà Năm may thêm hai bộ bà ba mới, Hoài Trinh tự chọn cho mình bốn khúc vải may đầm, màu sắc rực rỡ, trẻ trung. Mỹ Ngọc cũng may thêm ba bộ bà ba, một cái đầm dài từ khúc vải bà Năm chọn cho cô. 

Cơm trưa hôm nay, Hoài Phúc không về, chỉ có ba mẹ con bà Năm. 

“Mơi má với em con lên huyện ở một thàng, việc nhà đã có dì Lan quán xuyến nhưng con ở lại coi sóc nhà cửa một mình được hông?”

Một tháng qua, bà Năm đã chỉ dạy cho Mỹ Ngọc về sổ sách trong nhà. Mỹ Ngọc sáng dạ, học hỏi nhanh nên giờ bà Năm rất yên tâm giao nhà cửa cho cô.

“Dạ má.”