Chương 7 - NGỌC TRONG TIM

Chiều hôm ấy, ánh nắng cuối ngày hắt qua ô cửa, nhuộm vàng căn nhà chính bằng những tia sáng ấm áp. Mỹ Ngọc đang loay hoay trong bếp sắp xếp mâm cơm. Dù chưa quen hoàn toàn với công việc này, cô vẫn chăm chú cẩn thận, muốn tự tay chuẩn bị một bữa cơm tươm tất.

Tiếng bước chân đều đặn vang lên, khiến Mỹ Ngọc ngẩng lên. Hoài Phúc từ cổng đi vào, dáng vẻ có phần mệt mỏi nhưng khuôn mặt lại rạng rỡ khi thấy cô. 

“Mình về sớm thế?” – Mỹ Ngọc ngạc nhiên hỏi, đôi mắt tròn xoe nhìn anh.

“Má với Út Trinh đi huyện, nhà hổng còn ai. Tui nghĩ nếu về sớm, hai vợ chồng ăn cơm cùng nhau sẽ vui hơn.” – Hoài Phúc cười nhẹ, ánh mắt ánh lên vẻ chân thành.

Mỹ Ngọc thoáng lúng túng, nhưng nụ cười của anh khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.

“Em vừa dọn xong mâm cơm. Để em bưng lên.”

“Để tui phụ.” – Hoài Phúc nói, rồi không chờ cô từ chối, anh nhanh nhẹn bưng mâm cơm ra bàn ăn ở gian chính.

Bữa cơm được bày biện đơn giản nhưng ấm cúng: canh chua cá diêu hồng, thịt chiên, và một dĩa rau luộc. Hoài Phúc kéo ghế, ngồi xuống đối diện với Mỹ Ngọc, ánh mắt anh dường như sáng hơn khi nhìn những món ăn trên bàn.

“Mấy món này mình tự tay làm hả?” – Anh hỏi, giọng đầy vẻ bất ngờ.

“Dạ… Có Tư Ngây phụ em.” – Mỹ Ngọc khẽ đáp, đôi má thoáng ửng hồng.

Hoài Phúc gật đầu, nếm thử một miếng cá, chậm rãi nhai.

“Ngon dữ hen. Mình nấu còn hơn má.”

“Mình đừng chọc em.” – Mỹ Ngọc cúi đầu cười, cảm giác ngượng ngùng xen lẫn chút vui vẻ.

Trong bữa cơm, hai người trò chuyện nhiều hơn, từ công việc ở nhà máy của Hoài Phúc cho đến những câu chuyện nhỏ nhặt trong ngày của Mỹ Ngọc. Tiếng cười nhẹ nhàng vang lên, làm tan đi không khí xa cách thường ngày giữa họ.

Cuối cùng, khi bữa cơm kết thúc, Hoài Phúc bất giác nói:

“Nếu ngày nào cũng có những bữa cơm như thế này, chắc tui sẽ chẳng muốn đi đâu xa.”

Mỹ Ngọc ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt long lanh thoáng chút xúc động. Dù không nói ra, cô biết những lời này của anh thật lòng, và chúng đang dần làm ấm áp trái tim cô.

Sau bữa cơm chiều, trời dần tối. Ánh trăng non mờ nhạt ló lên từ phía xa, cùng những ngọn đèn dầu lấp ló trong làng khiến không gian trở nên yên bình. Hoài Phúc đứng ngoài hiên:

“Mình ơi, tối nay ngoài chợ có gánh hát về. Em muốn đi xem không?”

Mỹ Ngọc bước ra, tay cầm chiếc khăn lau khô tay. Cô ngước lên nhìn anh, hơi bất ngờ:

“Sao em chưa nghe ai nói.”

Hoài Phúc cười nhẹ, tay khoanh trước ngực:

“Họ vừa đến chiều nay. Gánh hát này nổi tiếng lắm, mỗi lần về là cả vùng kéo ra xem đông nghịt. Nếu mình thích thì thay đồ, tui đưa đi.”

Mỹ Ngọc thoáng lưỡng lự, nhưng ánh mắt rạng rỡ của Hoài Phúc khiến cô không nỡ từ chối.

“Vậy anh chờ em chút nghe.”

Chỉ một lát sau, Mỹ Ngọc trở ra với bộ áo bà ba trắng đơn giản. Mái tóc búi gọn, cây trâm bạc lấp lánh dưới ánh đèn. Cô trông vừa mộc mạc, vừa dịu dàng khiến Hoài Phúc không khỏi ngẩn người một chút.

Hai người cùng bước ra ngõ, bóng họ in dài trên con đường đất đỏ dẫn đến chợ. Trên đường, tiếng nói cười vang vọng từ các nhóm người cũng đang hớn hở kéo nhau đi xem hát. Gió đêm mang theo hương lúa thoảng qua, mát dịu.

Khi đến nơi, khu chợ đã nhộn nhịp hơn hẳn thường ngày. Những hàng quán ven đường bày đủ thứ từ chè, bánh lá, đến hàng nước mía. Trẻ con chạy tung tăng, người lớn thì ríu rít bàn tán. Ở giữa, sân khấu dựng bằng tre nứa sáng rực, các nghệ sĩ đang chuẩn bị, tiếng nhạc cụ vọng ra vui tai.

Hoài Phúc khẽ nghiêng đầu, nói nhỏ vào tai Mỹ Ngọc để lấn át tiếng ồn:

“Gánh này chuyên diễn tuồng cổ, tui nghe nói hôm nay có vở ‘Thạch Sanh – Lý Thông’. Mình thích tuồng tích kiểu này không?”

Mỹ Ngọc gật đầu, đôi mắt ánh lên vẻ háo hức:

“Dạ thích. Hồi nhỏ em hay đọc truyện, nhưng chưa bao giờ được xem trên sân khấu thế này.”

Hoài Phúc cười, rồi dẫn cô đến hàng ghế phía trước, nơi anh đã nhờ người giữ chỗ từ trước. Nghe gánh hát về là Hoài Phúc đặt liền hai chỗ, định bụng rủ Mỹ Ngọc đi xem, lúc mở lời còn sợ cô từ chối.

Thật may, Mỹ Ngọc vui vẻ đi cùng anh, họ đã chẳng còn xa lạ như ngày đầu. 

“Mình ngồi đây, tui đi mua ít đồ.”

Hoài Phúc nhanh chóng hòa vào dòng người tấp nập ngoài sân khấu. Mỹ Ngọc nhìn theo bóng lưng anh khuất dần, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả.

Chỉ một lát sau, Hoài Phúc trở lại, tay cầm hai ly nước mía mát lạnh và một túi đậu phộng luộc nóng hỏi. 

“Nước mía cô Ba Đợi ngọt mà không gắt. Uống đi cho mát.”

Mỹ Ngọc nhận lấy, cúi đầu nói khẽ:

“Cảm ơn anh.”

Hoài Phúc ngồi xuống, mở túi đậu phộng, bốc một ít rồi đưa về phía cô. Cô mỉm cười, lấy một ít đậu phộng từ tay anh, bỏ vào miệng. Vị bùi béo của đậu kết hợp với vị ngọt thanh từ nước mía khiến cô cảm thấy dễ chịu.

“Đúng là ngon thiệt hen.” – Mỹ Ngọc nói nhỏ, đuôi mắt cong cong vui vẻ.

Hoài Phúc cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng dõi theo cô. Bầu không khí lúc này thật yên bình, mặc cho xung quanh tiếng nhạc, tiếng hát và tiếng cười nói vẫn vang lên không ngớt. Tiếng trống mở màn vang lên, không khí rộn ràng hẳn. Mỹ Ngọc chăm chú nhìn lên sân khấu, đôi mắt long lanh như đứa trẻ lần đầu được thấy điều kỳ diệu. Bên cạnh, Hoài Phúc khẽ liếc nhìn cô, khóe môi ẩn hiện một nụ cười.