Chương 1 - NGỌC TRONG TIM
Mùa xuân, nhà ông bá hộ Năm Cảnh được trang hoàng rực rỡ, cổng chào kết hoa cau, dây trầu xanh mướt. Đội nhạc lễ tấu lên những khúc nhạc vui, tiếng cười nói hòa lẫn tiếng trống nhạc rộn ràng.
Mỹ Ngọc, cô dâu từ thành phố, khoác lên mình chiếc áo dài hồng thêu hoa sen tinh tế. Đôi bàn tay khẽ siết lấy chiếc khăn tay, vừa hồi hộp, vừa ngượng ngùng. Cạnh cô là Hoài Phúc, chú rể với gương mặt trầm lặng, ánh mắt dịu dàng.
Bên bàn tiệc chính, ông bá hộ Năm Cảnh tươi cười đón khách:
"Mời bà con mình ăn uống tự nhiên nha! Ngày vui của thằng Phúc, tôi chỉ mong cả làng mình đều chung vui."
Ở gian nhà trong, bà Cảnh khẽ siết tay Mỹ Ngọc:
"Con về làm dâu nhà này, má không mong gì nhiều, chỉ mong con với thằng Phúc thuận hòa, thương yêu nhau."Mỹ Ngọc lễ phép cúi đầu:
"Dạ, con cảm ơn má. Con sẽ cố gắng ạ."
Hoài Phúc chắp tay lễ ông bà tổ tiên rồi nắm tay Mỹ Ngọc bước ra ngoài. Hai người đứng cạnh nhau trước đông đảo họ hàng, bạn bè. Ánh mắt họ giao nhau, một chút bối rối, một chút e ấp, nhưng trong đó ẩn chứa sự chấp nhận và tin tưởng vào duyên trời.
…
Mỹ Ngọc lui vào phòng thay bộ váy áo màu hồng để chuẩn bị ra tiếp đón bà con bà tiệc. Chiếc váy đơn giản nhưng thanh lịch, làm nổi bật dáng vẻ dịu dàng của cô.
Trong lúc đó, Hoài Phúc đứng bên bàn tiệc, ánh mắt lơ đãng nhìn vào những đĩa thức ăn đầy ắp. Anh chợt nhớ từ sáng đến giờ, Mỹ Ngọc bận rộn với lễ lạt, chắc hẳn chưa ăn được bao nhiêu. Không nói gì, anh khẽ cúi xuống, nhanh tay gắp một ít tôm thịt vào chén mang vào buồng trong..
"Ủa, anh ba đi đâu vậy?" – Cô Út Hoài Trinh tò mò hỏi, mắt long lanh trêu chọc.Hoài Phúc liếc nhẹ em gái, cố giữ vẻ thản nhiên:
"Con nít đừng có nhiều chuyện."
"Chứ anh tính giấu đồ ăn cho ai hả?"
"Lo ăn đi, kệ tui!" – Anh nghiêm giọng nhưng khóe môi khẽ nhếch lên, làm Hoài Trinh bật cười.
Hoài Phúc lặng lẽ bước vào phòng, đứng trước tấm rèm nơi Mỹ Ngọc đang thay đồ. Anh nhẹ giọng:
"Cô Út thay đồ xong chưa?"Bên trong, tiếng Mỹ Ngọc vọng ra:
"Dạ sắp xong rồi. Anh chờ em chút nha."
Hoài Phúc đặt đồ ăn lên bàn trang điểm:
"Tui để đồ ăn đây nè. Lát em nhớ ăn, từ sáng tới giờ chắc em đói rồi."Một thoáng im lặng, rồi giọng Mỹ Ngọc dịu dàng:
"Dạ… Em cảm ơn anh."
Anh gật đầu, dù cô không nhìn thấy. Khóe miệng thoáng cong lên, anh quay lưng bước đi. Trong lòng có một cảm giác ấm áp, như thể hành động nhỏ nhặt này đã làm nhẹ đi chút bối rối và xa lạ giữa hai người.
“Ngó bộ, cậu ba cũng tinh ý dữ hen.” Thấy bóng người đã đi xa, Thanh Thanh – thợ làm tóc và trang điểm cho Mỹ Ngọc lên tiếng. Ở cái xứ này, người ta đồn hai người con trai nhà ông Năm Cảnh cậu hai thì hào sảng thoải mái, cậu ba thì lạnh lùng, trầm tính. Đâu có dè đối với vợ mới cưới cũng để ý quá chừng. Mỹ Ngọc nhìn mình trong gương, khóe môi nở nụ cười nhẹ.
…
Khi ánh đèn trong nhà ông bá hộ Năm Cảnh đã dịu lại, buổi tiệc cũng dần tàn. Bên ngoài, gió đêm lùa qua hàng dừa, mang theo hương đồng quê thanh mát nhưng lại khiến lòng Mỹ Ngọc se lạnh.
Trong gian phòng nhỏ dành cho vợ chồng mới cưới, Mỹ Ngọc nhẹ nhàng xếp quần áo mới vào tủ, ánh mắt thoáng chút mơ màng. Tiếng bước chân ngoài hành lang làm cô giật mình. Là anh trai Minh An.
"Ngọc à, em ổn không?" – Minh An nhìn em gái, giọng trầm ấm nhưng đầy lo lắng.Mỹ Ngọc quay lại, cố gắng nở một nụ cười:
"Dạ, hổng sao đâu anh hai."
Anh nhìn em gái thật lâu, rồi khẽ thở dài:
"Xa nhà lần đầu, có gì buồn hay khó khăn, nhớ viết thư cho anh và cha mẹ biết. Em là út cưng trong nhà, nên mọi người đều lo cho em lắm."
Mỹ Ngọc cắn nhẹ môi để ngăn nước mắt trào ra, khẽ gật đầu:
"Dạ, em hứa."
Cha mẹ cô cũng bước vào. Người mẹ đặt tay lên vai con gái, đôi mắt hiền từ nhưng đầy luyến tiếc:
"Mẹ biết, làm dâu không dễ. Nhưng bên này họ cũng thương con, chắc chắn sẽ không để con phải chịu thiệt thòi. Có chuyện gì cứ nói với mẹ, nghe không?"
"Dạ, mẹ yên tâm. Con sẽ cố gắng làm tròn bổn phận."
Ông nhìn Mỹ Ngọc, ánh mắt nghiêm nghị nhưng giọng nói trầm tĩnh:
"Ngọc à, con nhớ là ở đâu cũng phải giữ gìn nề nếp, đừng để ai xem thường. Cha mẹ không mong gì hơn là con được bình yên, hạnh phúc."
Lúc này, Mỹ Ngọc không kìm được nữa, nước mắt lăn dài trên má.
Bà Năm Cảnh – mẹ chồng của Mỹ Ngọc – xuất hiện ở cửa, nhẹ nhàng lên tiếng:
"Anh chị yên tâm, con dâu về nhà này là con của tôi. Tui sẽ coi như con ruột."
Đêm ấy, khi gia đình Mỹ Ngọc lên đường về lại Thành phố, bóng họ khuất dần trên con đường đất đỏ, Mỹ Ngọc đứng tựa khung cửa nhìn theo. Bên cạnh, Hoài Phúc lặng lẽ đứng đó, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô. Mỹ Ngọc quay sang, bắt gặp ánh mắt chân thành của anh. Một chút ấm áp len lỏi vào lòng, làm dịu đi nỗi buồn vừa chia xa.