Chương 2 - NGỌC TRONG TIM
Ngày đầu làm dâu, Mỹ Ngọc không khỏi bỡ ngỡ trước nếp sống hoàn toàn khác biệt với gia đình cô ở Thành phố. Từ sáng sớm, ngôi nhà đã rộn rã tiếng nói cười. Bà Cảnh thường dậy từ khi trời còn mờ tối, chuẩn bị trà bánh cho cả nhà, dặn người làm nấu bữa sáng cho cả nhà.
"Chắc con chưa quen, nhưng ráng dậy sớm chút, ra phụ má một tay. Nhà mình đông người, phải vậy mới chu toàn được." Bà Cảnh nhẹ nhàng nhắc.
Mỹ Ngọc gật đầu:
"Dạ, con biết rồi ạ."
Tuy đã quen với nề nếp gọn gàng của gia đình mình, Mỹ Ngọc vẫn thấy áp lực khi phải theo kịp tốc độ làm việc nhanh nhẹn và nhuần nhuyễn của mẹ chồng. Sự tỉ mỉ của bà khiến Mỹ Ngọc cảm thấy mình phải cố gắng nhiều hơn để không làm phật ý.
Buổi trưa, sau khi dọn cơm xong, cả nhà ngồi quây quần bên mâm cơm lớn. Bữa ăn ở nhà ông bá hộ đơn giản nhưng đầy đặn: canh chua cá lóc, rau luộc chấm mắm kho, thêm dĩa dưa muối giòn.
Hoài Trinh, cô em út, vừa gắp cá vừa trêu Mỹ Ngọc:
"Chị dâu ở Thành phố chắc không quen ăn mấy món dân dã thế này ha?"Mỹ Ngọc khẽ mỉm cười, trả lời dịu dàng:
"Ở nhà chị cũng hay ăn món này, nhưng chị nấu không có ngon như má."
Câu nói khiến bà Cảnh thoáng nở nụ cười:
"Vậy thì ráng học má dạy cho rành để nấu cho chồng con ăn."
Dẫu không phải lời phàn nàn, Mỹ Ngọc vẫn cảm nhận sự kỳ vọng của mẹ chồng. Cô cẩn thận lắng nghe, từng chút một ghi nhớ để làm tốt vai trò của mình.
Buổi tối, khi mọi việc trong nhà đã xong, Mỹ Ngọc ngồi một mình dưới hiên, ngắm ánh trăng hắt xuống sân gạch. Ánh sáng dịu nhẹ lan tỏa, soi rõ từng đường nét trên những viên gạch đỏ đã nhuốm màu thời gian. Gió thoảng qua, mang theo hương lúa từ cánh đồng xa, khiến lòng cô bất chợt xao động.
Cô khẽ nhắm mắt, để mặc ký ức ùa về. Mỹ Ngọc nhớ như in cảm giác khi lần đầu tiên cầm một cuốn sách viết bằng tiếng Pháp. Trang giấy thơm mùi sách mới, từng chữ từng dòng mở ra trước mắt cô như một thế giới hoàn toàn khác. Cô say sưa học, không chỉ vì muốn làm cha mẹ tự hào mà còn vì niềm khao khát hiểu biết, muốn nhìn xa hơn những gì hiện diện trước mắt. Cuộc sống hiện tại cũng coi như bình yên nhưng khiến cô đôi lúc nhớ đến quãng thời gian tự do, vô tư ấy – những ngày mà tâm hồn cô chỉ gắn với con chữ và những ước mơ.
Tiếng bước chân Hoài Phúc vang lên từ xa, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Anh mang theo ly trà nóng, hơi nước bốc lên như gợi nhắc về sự ấm áp đang hiện diện ngay cạnh mình. "Cô Út đã quen chưa?"Cô khẽ lắc đầu, đáp thành thật:
"Dạ… chưa quen lắm."
Hoài Phúc ngồi xuống bên cạnh, giọng anh trầm ấm:
"Cô Út mới về nên chưa quen cũng phải. Má kỹ tính vậy thôi, chứ thương con cháu lắm. Tía với anh hai thì đi huyện suốt hà, có tui với Út Trinh ở nhà, mà tui phải ra nhà máy với đi ruộng coi lúa thóc. Mơi mốt, có gì không ổn, Cô Út cứ nói tui."Mỹ Ngọc ngước nhìn anh, đôi mắt lấp lánh trong ánh trăng: "Dạ, em biết rồi. Cảm ơn anh.”
“Thôi, vào trong đi, ngoài này sương xuống lạnh.”
Cả hai đi vào trong, bỏ lại tiếng côn trùng kêu rả rích sau lưng. Những ngọn đèn dầu mờ ảo thắp sáng không gian trong căn buồng ngủ nhỏ của vợ chồng mới cưới.
Hoài Phúc đặt cái gối ôm lớn xuống giữa giường, để lại khoảng trống cho cô có thể nằm thoải mái mà không cảm thấy bị vướng víu. Anh không muốn cô cảm thấy ngượng ngùng hay khó xử khi hai người nằm cạnh nhau. Mỹ Ngọc quan sát hành động của anh. Cô nhận ra sự tế nhị của anh. Hoài Phúc không hề có hành động vội vã, cũng không làm gì khiến cô phải cảm thấy bất ngờ. Anh chỉ nhẹ nhàng tạo ra không gian riêng cho cô, như thể anh hiểu rõ từng suy nghĩ trong lòng cô. Cả hai nằm im trong bóng tối, chỉ có tiếng gió nhẹ lùa qua khe cửa, thổi vào một không gian yên tĩnh.