Chương 3 - NGỌC TRONG TIM
Sáng sớm, bà Cảnh dẫn Mỹ Ngọc ra chợ để làm quen với khu chợ quê, nơi mà cô sẽ phải lui tới thường xuyên để mua sắm những vật dụng cần thiết. Cái không khí tấp nập của chợ quê khác hẳn với sự ồn ào của Thành phố mà Mỹ Ngọc đã quen thuộc. Mùi mắm cá, rau củ, và những món ăn dân dã tràn ngập trong không gian, khiến cô cảm thấy vừa quen vừa lạ.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện về những điều cần lưu ý khi sống ở đây, như cách chọn mua hàng, cách nói chuyện với người bán, hay những quy tắc bất thành văn của người dân nơi này.
Khi họ đi ngang qua gian hàng bán rau, bỗng nhiên bà Cảnh dừng lại và gọi một tiếng:
"Hạnh! Làm sao mà lâu rồi không thấy con về vậy?"
Mỹ Ngọc nhìn theo hướng bà Cảnh vẫy gọi. Một cô gái có dáng người thon thả, mái tóc dài xõa nhẹ, và nụ cười tươi tắn.
Hạnh quay lại, mắt sáng lên khi nhìn thấy bà Cảnh. Cô bước nhanh lại gần, niềm vui rạng ngời trên gương mặt.
“Dạ, dì Năm! Con vừa về được vài hôm." Hạnh cúi đầu chào bà Cảnh, giọng nói dịu dàng và ấm áp.
Bà Cảnh cười hiền từ, vỗ vai Hạnh:
"Cũng ba bốn năm rồi hả con? Tía má con bên đó làm ăn được không?" Bà Cảnh nhìn Hạnh, ánh mắt chứa đầy sự trìu mến.
Mỹ Ngọc đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát cuộc trò chuyện giữa hai người. Hạnh tỏ ra thân thiết và gần gũi với bà Cảnh, không có chút gì ngượng ngùng hay e dè.
"Dạ ba năm hơn rồi dì Năm, chuyện buôn bán dạo này cũng tốt nhà con tính về đây mở lại sạp vải nè dì." Hạnh mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự tự tin, như thể cô trở về để tìm lại những điều thân thuộc.
Mỹ Ngọc đứng một bên, cảm giác hơi lạc lõng. Cô nhìn bà Cảnh và Hạnh trò chuyện với nhau như những người bạn thân thiết lâu ngày gặp lại. Cái cách họ cười nói, tay bắt mặt mừng, khiến Mỹ Ngọc bỗng dưng cảm thấy mình như một người ngoài cuộc.
"À, chị đây là…?" Hạnh hỏi, giọng nhẹ nhàng.
Bà Cảnh nhanh chóng giới thiệu:
"Mỹ Ngọc vợ thằng Phúc. Còn đây Hạnh, bạn học cũ của thằng Phúc đó."
Hạnh gật đầu, nở một nụ cười dịu dàng:
"À, thì ra là vợ của cậu Ba. Rất vui được gặp chị." Cô đưa tay ra, vẻ niềm nở. Cô cũng không muốn tỏ ra xa lạ, bèn nở nụ cười đáp lại:
"Rất vui được gặp chị."
Sợ Mỹ Ngọc bị lạc lỏng bà Cảnh cũng khéo léo chia tay Hạnh rồi dẫn cô đi quanh chợ mua đồ. Hai bên sui gia là bạn thân, ngày cưới bà cũng đã hứa sẽ xem Mỹ Ngọc như con gái mà dạy dỗ nên bà sẽ cố gắng thực hiện lời hứa của mình. Mỹ Ngọc là người đọc học chữ Tây nhưng tính tình dịu dàng, ngoan ngoãn bà cũng rất thích cô con dâu mới này.
“Thằng Phúc nó ít nói nhưng mà tính tình không tệ, con với nó có gì khó xử thì nói với má nghe Ngọc.” Trong nhà có nhiều người không tiện dặn dò những điều nhạy cảm, nên bà vừa đi vừa nắm tay cô mà thủ thỉ.
“Chung phận làm dâu, bà nội thằng Phúc hồi đó thương má, giờ má sẽ thương bây y vậy.”
“Dạ má, con mới về có gì má cứ chỉ dạy con thêm.” Mỹ Ngọc nhẹ giọng, cô có đôi mắt sáng trong veo và chất giọng êm ái khiến người đối diện dễ chịu.
…
Xế chiều, Mỹ Ngọc đi qua gian bếp tiếng chày cối, tiếng nước chảy hòa cùng tiếng cười nói nhẹ nhàng của người làm trong nhà. Chợt, một câu chuyện lọt vào tai Mỹ Ngọc, khiến cô khựng lại, đứng bất động một chút.
"Nghe nói cô Hạnh về rồi, hình như đợt này còn tính mở sạp vải trong chợ." Ba Ngây vừa lau bàn vừa thấp giọng nói.
“Hồi đó cô Hạnh với cậu ba từng thân thiết lắm, ngày xưa suốt ngày đi chơi với nhau. Lúc nhà cổ đi, cậu ba nhập viện luôn mà." Giọng Tư Ngất trầm ngâm, như thể đang cố gắng đoán định. Ba Ngây và Tư Ngất đều là những người làm lâu năm trong nhà, họ là một cặp song sinh đến ở đợ cho nhà ông bá hộ Năm Cảnh. Mỹ Ngọc đứng lặng người trong giây lát, những lời nói của người làm vang vọng trong đầu cô. Mỹ Ngọc hít một hơi thật sâu, rồi bước nhanh qua cửa bếp, không muốn người làm phát hiện ra mình. Cô cần thời gian để suy nghĩ về những điều vừa nghe được.
Dù cho mối hôn sự này là được mai mối nhưng cô đâu thể không bận lòng về chuyện của chồng mình và một người con gái khác. Nghe nói là vậy, chứ hiện tại Mỹ Ngọc cũng không biết rõ về mối quan hệ của người. Nhưng buồn đến mức nhập viện thì chắc cậu ba Phúc phải đau lòng và thương nhớ cô Hạnh lắm.
…
“Má con mới về.” Hoài Phúc bước vào nhà, ngồi xuống bộ ghế rót một tách trà nóng. Bà Năm Cảnh gât đầu rồi tiếp tục ghi chép chi tiêu.
“Anh ba, chị Hạnh về rồi kìa.” Út Trinh cầm dĩa trái cây trên tay, thấy Hoài Phúc bước vào cửa lớn thì lên tiếng. Hoài Phúc gật đầu, mắt nhìn quanh nhà.
“Hồi sáng, má với Ngọc đi chợ mới gặp lại Hạnh. Nghe nói nhà họ định về đây mở lại sạp vải. Con có vợ rồi, coi mà cư xử. Cái vụ nhập viện mà tới tai vợ bây thì phiền lòng.” Bà Cảnh tay thu xếp sổ sách, miệng dặn dò.
“Nhập viện nào má?” Hoài Phúc khẽ nhíu mày.
“Thì chị Hạnh bỏ đi, anh ba buồn sốt mấy hôm nằm trên bệnh viện huyện đó.” Út Trinh nhanh nhảo trở lời mà không hay biết Mỹ Ngọc đang đi tới từ phía sau tấm rèm, cô bước ra đối diện với ánh mắt của Hoài Phúc.
“Trinh bây đi xuống sau coi Tư Ngất nó hầm canh xong chưa?” Bà Năm Cảnh lên tiếng.
“Dạ má.” Út Trinh lè lưỡi chạy vội đi.
“Dạ má, bông con cắm như này. Má thấy có ưng không má?” Mỹ Ngọc nhẹ nhàng đặt bình hoa lên bàn trà. Nhà ông Năm Cảnh trọng nguồn cội nên bàn thờ gia tiên cứ ba ngày phải thay hoa, thay nước một lần. Đặc biệt là công việc này phải để cho con cháu trong nhà làm.
Bà Năm Cảnh tấm tắc khen.
“Đẹp quá chừng hén. Con để đây đi, thằng Phúc nó cao nó bưng lên cho.”
Hoài Phúc cao khoảng một mét tám mươi, Mỹ Ngọc chỉ đứng tới vai anh. Dáng người anh cao gầy, anh chỉ cần vươn tay là đặt được bình hoa lên bàn thờ mà không cần kê ghế như Út Trinh hay Mỹ Ngọc.
“Má đã mua đồ, kêu thằng Tâm chất lên xe cho bây ngày mai đi lại mặt rồi, sẵn dịp bây ở trên vài ngày cho Mỹ Ngọc nó đỡ nhớ nhà. Anh chị cũng chỉ có mỗi cô con gái út này, chắc mấy nay nhớ thương dữ lắm.”
Bà Năm Cảnh vừa nói, vừa vỗ vỗ vai Mỹ Ngọc.
Cô nhẹ nhàng đáp: “Dạ con cảm ơn má.”