Tôi gửi con gái ba ngàn tệ mỗi tháng, nhưng nó lại sống kham khổ bằng bánh bao và dưa muối.
Cả người tôi liệt nằm trên giường chăm sóc, bị nước tiểu và phân thấm ướt, bốc mùi hôi thối.
Lúc lâm chung, người duy nhất đến thăm tôi lại là đứa con gái đã căm hận tôi suốt nửa đời.
Nhìn tôi thoi thóp, sinh khí cạn kiệt, nó lạnh lùng bật cười:
“Ngày xưa học đại học ở Thượng Hải, mẹ chỉ cho con 600 tệ mỗi tháng.
Bây giờ con dùng đúng 600 đó, để mua cho mẹ cái hũ tro rẻ nhất.”
“Kiếp sau, đừng keo kiệt như thế nữa. Nhất là với con ruột của mình.”
Tôi trợn trừng mắt muốn giải thích, nhưng cổ họng chỉ phát ra tiếng gió rít khô khốc, không thốt nổi một lời.
Trước linh đường, đám họ hàng chỉ tay vào di ảnh tôi, xì xào:
“Cả đời chỉ biết tiền, không cần mặt mũi. Vì tiền mà ép con gái ruột phải bỏ nhà đi. Chết thảm cũng đáng.”
Khi còn sống, tôi không chu cấp sinh hoạt phí cho con gái, khiến nó phải sống nhờ vào khoản vay sinh viên, ăn bánh bao dưa muối suốt bốn năm đại học. Ra trường liền cắt đứt quan hệ với tôi.
Đến lúc chết tôi mới biết, tất cả mọi chuyện đều do người chồng “thật thà chất phác” của tôi mà ra.
Trong ba ngàn tệ tôi gửi cho con mỗi tháng, ông ta chỉ chuyển sáu trăm, rồi nói với con gái rằng tôi thấy nó tiêu xài quá tay nên tự cắt giảm sinh hoạt phí.
Số tiền còn lại, ông ta dùng để nuôi một gia đình khác bên ngoài.
Tôi bị ông ta tính kế, thân bại danh liệt, chết trong uất hận.
Mở mắt ra lần nữa, tôi quay về đúng ngày con gái vừa vào đại học, khi tôi chuẩn bị gửi khoản sinh hoạt đầu tiên cho nó.
Bình luận