Chương 4 - Kiếp Sau Đừng Keo Kiệt

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Hắn lấy tay che micro, ghé sát, nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ với tôi:

“Lâm Oản, cô mà còn dám động nữa thử xem! Cô muốn để Niệm Niệm thấy bộ mặt thật của bà mẹ điên khùng à?!”

Tôi nhìn hắn, ánh mắt đã lạnh lẽo như tro tàn.

Giang Niệm ở đầu dây bên kia rõ ràng bị hắn dọa sợ, giọng vừa khóc vừa run:

“Bố… rốt cuộc là chuyện gì? Sao mẹ lại làm vậy?”

“Bố sao biết cô ta phát điên cái gì!”

Giang Thần rống lên, “Con đừng lo! Mau chuyển tiền lại cho bố! Không thì cả nhà này tiêu đời luôn!”

Tôi hít sâu một hơi, nhân lúc hắn lơ là, bất ngờ lao tới, giật lại điện thoại.

“Niệm Niệm, đừng nghe bố con nói bậy.”

Giọng tôi run lên vì tức giận, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.

“Số tiền đó là mẹ cố ý gửi cho con. Mẹ không bị điên, mẹ chỉ không muốn con phải chịu thiệt thòi thêm nữa.”

“Thiệt thòi gì cơ ạ?”

Giang Niệm ngơ ngác hỏi.

Mặt Giang Thần tối sầm lại, lại nhào tới muốn giật điện thoại lần nữa.

Tôi lùi một bước, tránh khỏi hắn, rồi nói thật lớn vào điện thoại:

“Không muốn con phải vì tiết kiệm mà suốt bốn năm đại học chỉ biết ăn bánh bao với dưa muối!

Không muốn con vì tiếc tiền mà không dám mua nổi một bộ quần áo mới!

Không muốn người ta cười con, nói con có một bà mẹ keo kiệt, cay nghiệt!”

Đầu dây bên kia, im lặng đến chết lặng.

Chỉ còn tiếng nức nở nghẹn ngào của Giang Niệm, vỡ vụn truyền qua ống nghe.

Những ấm ức mà kiếp trước tôi đến chết cũng không biết, giờ đây từng nhát, từng nhát như dao đâm thẳng vào tim.

Giang Thần hoàn toàn hoảng loạn.

Hắn không ngờ tôi lại nói thẳng mọi chuyện như thế.

Không ngờ tôi lại dám xé toạc tấm màn giả dối che đậy bấy lâu.

Hắn gào lên, lao về phía tôi, một cái tát giáng mạnh xuống.

Nhưng lần này, mục tiêu không phải là mặt tôi — mà là chiếc điện thoại trong tay.

“Bốp—”

Điện thoại bị hắn đánh bay, đập mạnh vào tường, màn hình vỡ nát, tối đen.

Sợi dây duy nhất nối tôi với con gái — gãy lìa.

“Đồ điên! Con đàn bà điên này!”

Hắn gào lên, tay còn lại nắm lấy tóc tôi, hung hăng đập đầu tôi vào tường.

“Bịch!”

Một âm thanh trầm đục vang lên.

Mắt tôi tối sầm, đất trời đảo lộn.

Mùi tanh của máu lan đầy khoang miệng, chất lỏng ấm nóng trượt xuống từ trán.

Nhưng hắn không thể cướp đi sự quyết tâm trong tim tôi.

Tôi chống tay lên tường, run rẩy đứng vững, quay đầu nhìn hắn, từng chữ bật ra giữa hơi thở đứt quãng:

“Giang Thần, chẳng phải anh luôn cho rằng cả đời này tôi sẽ không bao giờ rời khỏi anh sao?”

Ánh mắt hắn thoáng hoảng hốt, theo bản năng lùi lại một bước — bị nỗi căm hận lạnh lẽo trong mắt tôi dọa sợ.

Tôi lau vệt máu nơi khóe miệng, cúi xuống kéo vali, không thèm nhìn hắn thêm một cái, quay lưng bỏ đi.

“Lâm Oản!”

Hắn như bừng tỉnh, từ phía sau lao tới, bóp chặt cổ tôi, kéo giật lại.

“Cô nói rõ cho tôi! Ly hôn gì hả? Vì chuyện nhỏ xíu này à? mẹ nó,Tôi làm tất cả là vì ai? Không phải vì cái nhà này sao?!”

Tôi bị hắn bóp đến nghẹt thở, cố sức gỡ tay hắn ra, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn như nhìn một cái xác.

“Vì nhà à? Giang Thần, trong mắt anh, đem vợ con ra làm công cụ cho anh thỏa mãn ham muốn kiểm soát — gọi là vì nhà sao?”

“Lâm Oản! Cô muốn chết à!”

Giọng hắn trầm lạnh, như bò ra từ địa ngục.

Hắn giật lấy vali trong tay tôi, ném mạnh xuống đất.

“Rầm!”

Vali bật tung, quần áo văng khắp nơi.

Hắn cúi xuống, rút ra khung ảnh cũ kỹ — tấm hình duy nhất của tôi và Giang Niệm.

“Bảo vệ con bé à?”

Hắn cười nhạt, rồi ném mạnh khung ảnh vào tường.

“Choang!”

Kính vỡ tung, mảnh vụn bắn đầy đất, nụ cười của hai mẹ con tôi tan nát theo.

“Hai mươi năm rồi, giờ cô nói ly hôn? Cô coi tôi là gì hả? Đồ bỏ đi xài xong là vứt sao?”

Một cú đá nặng giáng vào bụng tôi.

Cơn đau dữ dội khiến tôi gập người, cuộn lại như con tôm.

Nhưng hắn vẫn chưa dừng lại.

Một cú, rồi lại một cú — Như thể chỉ khi đánh tôi chết, hắn mới hả giận.

Tôi cố vùng vẫy, cào mạnh, móng tay rạch sâu lên cánh tay hắn, máu ứa ra từng vệt.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)