Chương 5 - Kiếp Sau Đừng Keo Kiệt

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Đau đớn càng khiến hắn điên cuồng hơn.

Hắn túm tóc tôi, lôi xềnh xệch như kéo một con chó chết, quăng tôi vào căn kho chứa chật hẹp, tăm tối chưa đầy năm mét vuông.

“Rầm!”

Cánh cửa gỗ nặng nề đóng sập lại.

Tiếng chìa khóa xoay lạnh lẽo vang lên ngoài cửa.

Hắn chưa đi ngay, mà đứng bên ngoài, giọng nói trầm đục, đầy khoái trá:

“Cứ ở trong đó mà suy nghĩ cho kỹ. Phản bội tôi thì sẽ có kết cục gì. Bao giờ nghĩ thông, biết mình sai rồi, thì tự bò ra mà xin tôi tha.”

Tôi bị quăng trên nền xi măng lạnh lẽo, má dính chặt vào mặt đất thô ráp, rát bỏng.

Bóng tối nuốt trọn tôi.

Tôi đập mạnh vào cửa, gào thét gọi tên hắn, nhưng đáp lại chỉ là tiếng bước chân hắn xa dần — xen lẫn âm thanh đắc thắng — rồi là khoảng lặng vô tận.

Thời gian mất hết ý nghĩa trong màn đêm.

Tôi không biết đã qua hai ngày hay ba ngày.

Khát, đói, vết thương mưng mủ, sốt cao khiến cơ thể tôi nóng rực.

Ý thức tôi bị xé toạc giữa tỉnh và mê.

Khi tôi nghĩ rằng mình sẽ lại chết thối rữa, nhục nhã như kiếp trước, trong căn phòng tối tăm này —

“Cạch.”

Ổ khóa vang lên một tiếng.

Một luồng ánh sáng chói mắt rọi thẳng vào.

Bóng dáng cao lớn của Giang Thần chắn ngay nơi cửa, đứng đó nhìn xuống tôi — kẻ đang co ro, dơ bẩn, kiệt quệ nằm dưới đất — trên mặt không hề có chút cảm xúc.

“Nghĩ thông rồi chứ?”

Giọng hắn lạnh như băng.

“Đã học được cách làm một con chó ngoan ngoãn chưa?”

Tôi toàn thân vô lực, đến ngẩng đầu cũng không nổi, cổ họng chỉ phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn như dã thú hấp hối.

Nhìn thấy bộ dạng sống dở chết dở của tôi, hắn dường như cuối cùng cũng hài lòng.

Hắn cúi xuống, túm lấy cổ áo, kéo lê tôi ra khỏi căn phòng chứa.

Tôi như một con búp bê rách nát không linh hồn, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Mắt cá chân tôi bị mảnh kính vỡ từ khung ảnh cắt rách, máu chảy đầm đìa, nhưng tôi chẳng cảm thấy gì.

Khoảnh khắc đó, linh hồn tôi dường như đã chết.

Chỉ còn lại cái xác biết thở.

Bị lôi tới ghế sofa trong phòng khách, ánh sáng bất ngờ khiến tôi không mở nổi mắt.

Giang Thần ném tôi lên sofa, quay người rót ly nước, cầm khăn ướt đến, lau máu trên mặt tôi một cách thô bạo.

Chiếc khăn lạnh chạm vào vết thương, đau buốt khiến tôi rít lên một tiếng.

“Biết đau rồi hả?”

Hắn hừ lạnh, trong giọng mang theo khoái cảm trả thù.

“Lâm Oản, sau này nhớ kỹ, đừng có hở tí là lôi chuyện ly hôn ra miệng. Chúng ta là một gia đình, tôi làm tất cả cũng chỉ vì nhà này, vì Niệm Niệm.”

Giọng hắn lại quay về với kiểu “dịu dàng thường ngày”, như thể người vừa đánh tôi suýt chết chẳng phải là hắn.

Hắn vừa lau vừa lảm nhảm:

“Em xem em đó, cứ phải làm ầm lên như thế. Tôi chỉ sợ em tới đó làm phiền Niệm Niệm. Đợi tôi xử lý xong mấy cái dự án, tôi đích thân đưa em đi Thượng Hải, được không?”

Hắn nói như đang dỗ một đứa trẻ bướng bỉnh.

Nhưng tôi chỉ thấy lạnh buốt từ trong xương tủy.

Tôi tựa vào sofa, yếu ớt, tầm nhìn dần rõ ràng.

Và rồi, tôi nhìn thấy —

Trên kệ giày gần cửa, là một đôi giày cao gót màu champagne, kiểu dáng trẻ trung, đính kim tuyến lấp lánh — rõ ràng không phải của tôi.

Trên bàn trà trong phòng khách, đặt tùy tiện một chiếc túi xách hàng hiệu — cũng không phải của tôi.

Không khí lảng vảng mùi nước hoa ngọt ngào, xa lạ.

Trong thời gian tôi bị nhốt một ngày một đêm, trong ngôi nhà này… đã có người phụ nữ khác xuất hiện.

Thậm chí cô ta còn ngang nhiên để lại dấu vết của mình, như thể nơi này là nhà cô ta.

Căn nhà mà tôi từng coi là tổ ấm — đang dần bị người khác xâm chiếm.

Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình siết chặt, đau đến mức muốn ngất đi.

Thì ra… hắn đã không chờ nổi nữa rồi.

“Tôi không đi bệnh viện.” Tôi gắng gượng ép ra từng chữ từ kẽ răng. “Tôi phải đi Thượng Hải.”

Động tác lau mặt của Giang Thần khựng lại. Lớp vỏ dịu dàng trên mặt hắn lập tức rơi xuống.

“Lâm Oản, đừng có được đằng chân lân đằng đầu.” Hắn u ám, vung khăn ném mạnh xuống bàn trà.

“Giờ em đang sốt, đi được cái gì? Em định chết ở Thượng Hải, rồi bắt Niệm Niệm mang tiếng bất hiếu cả đời cho vừa lòng à?”

Từng câu, từng chữ, như lời nguyền độc ác nhất.

Cơ thể tôi run lên, không biết là vì sốt hay vì sự tàn nhẫn đến lạnh lẽo của hắn.

“Hoặc là đưa tôi đi bệnh viện.”

“Tôi không cần ai thương hại.”

“Hoặc để tôi đi Thượng Hải.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)