Chương 3 - Kiếp Sau Đừng Keo Kiệt

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Đó là số tiền mà kiếp trước, sau khi tôi chết, Giang Thần đã rút ra để mua nhà cưới cho thằng con riêng của hắn.

Kiếp này, tôi sẽ không để nó rơi vào tay cặp cẩu nam nữ đó nữa.

Làm xong mọi thủ tục, tôi mới chuyển cho Giang Niệm ba ngàn tệ vào tài khoản cá nhân.

Sau đó, tôi nhắn tin cho con bé:

“Niệm Niệm, con nhận được tiền chưa? Mẹ còn làm thêm một thẻ đồng sở hữu nữa, trong đó có 200.000 tệ, là học phí và tiền dự phòng cho con những năm đại học. Mật khẩu là ngày sinh nhật của con. Có việc gì cần thì cứ rút, không cần hỏi ai cả.”

Tin nhắn gửi đi, nhưng không có hồi âm.

Tôi cũng không đợi.

Về đến nhà, trong nhà vắng tanh, Giang Thần vẫn chưa về.

Cũng tốt, yên tĩnh được chút nào hay chút đó.

Tôi bước vào phòng ngủ, mở tủ quần áo, lấy ra chiếc vali đã phủ bụi từ lâu.

Kiếp trước, tôi bị hắn đuổi ra khỏi nhà, tay trắng ra đi.

Kiếp này, người phải cuốn gói, là hắn.

Tôi thong thả thu dọn đồ đạc của mình: quần áo, trang sức, cùng ít tiền riêng tôi tích cóp được bao năm qua.

Vừa đặt một xấp tiền mặt vào vali, cánh cửa phòng ngủ bị đẩy mạnh mở tung.

Giang Thần nồng nặc mùi rượu lao vào.

Thấy vali dưới chân tôi, hắn sững lại, rồi ngay lập tức bị cơn say và cơn giận xộc lên đầu.

“Lâm Oản! Cô thật sự muốn đi? Giỏi quá ha!”

Hắn lao tới, giật phắt xấp tiền trong tay tôi, rồi hung hăng ném xuống đất.

Những tờ tiền đỏ rực bay tán loạn, như đang cười nhạo sự thảm hại của tôi.

“Muốn đi? Được thôi! Nhưng để lại hết những gì đã lấy từ tôi! Cô gả vào nhà tôi chỉ mang theo một đống rách nát, giờ đừng hòng mang đi bất cứ thứ gì!”

Tôi lạnh lùng nhìn hắn phát điên.

“Tôi không đi. Tôi chỉ đi Thượng Hải thăm con gái.” Tôi điềm tĩnh trả lời.

“Thăm nó?”

Hắn như nghe được chuyện nực cười nhất thế gian, giọng lập tức vút cao.

“Cô đi thăm nó làm gì? Nó mới nhập học, đang bận huấn luyện quân sự, đi học, bận tối mặt mũi, giờ cô chạy đến chẳng phải làm phiền nó à?”

“Tôi là mẹ nó. Đi thăm con mình là chuyện đương nhiên.”

“Mẹ?”

Giang Thần cười khẩy, từng bước từng bước ép sát tôi.

“Cô còn biết cô là mẹ nó à? Ngoài mỗi tháng ném cho nó mấy đồng tiền, cô đã từng quan tâm nó chưa? Từ nhỏ đến lớn bao nhiêu lần họp phụ huynh, cô đi được mấy lần? Nó bệnh, nó sốt, là ai thức trắng đêm bên cạnh chăm sóc?”

Từng lời hắn nói như những nhát dao, cắm thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong lòng tôi.

Những năm qua đúng là tôi đã nợ con gái quá nhiều.

Tôi mải mê công việc, mải lo xã giao, luôn nghĩ rằng chỉ cần cho con một điều kiện vật chất tốt là đã làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.

Tôi không thể phản bác, chỉ còn biết siết chặt tay kéo vali.

Thấy tôi im lặng, khí thế của Giang Thần càng thêm hống hách.

“Sao, câm rồi à? Lâm Oản, tôi nói cho cô biết, có tôi lo là đủ rồi! Cô đừng có đến làm bộ làm tịch trước mặt con bé!”

Hắn chỉ vào mũi tôi mà mắng:

“Loại đàn bà mạnh mẽ ích kỷ như cô không xứng làm mẹ! Không lạ gì từ nhỏ đến lớn Niệm Niệm chẳng gần gũi với cô, bây giờ còn tránh cô như tránh tà!”

“Giờ cô chạy đến đó, muốn làm nó áp lực đến mức không học nổi đại học luôn à?!”

Ngực tôi như bị đè bởi tảng đá nặng, khó thở đến mức muốn nghẹt tim.

Tất cả những uất ức, tủi nhục của kiếp trước trào dâng dữ dội.

Tôi nhìn người đàn ông trước mặt – người mà tôi đã yêu và tin suốt hai mươi năm.

Thì ra, tất cả dịu dàng đều là giả dối.

Trong mắt hắn, tôi chưa từng là người vợ, người mẹ xứng đáng.

Tôi hít sâu một hơi, kìm lại nước mắt trong đáy mắt, giọng nói lạnh lùng, dứt khoát:

“Giang Thần, chúng ta—”

Đúng lúc đó, điện thoại tôi vang lên.

Là Giang Niệm.

Tôi bắt máy, đầu bên kia truyền đến tiếng con gái vừa nghẹn ngào vừa kinh ngạc:

“Mẹ! Mẹ… sao mẹ lại chuyển cho con hai trăm ngàn?!”

Giọng con bé rất lớn, đủ để Giang Thần đang điên cuồng hét mắng cũng nghe thấy rõ mồn một.

Cả người hắn lập tức cứng đờ.

Hắn quay ngoắt đầu lại, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trong tay tôi, mặt không còn chút máu.

Hắn loạng choạng xông đến, giật phắt điện thoại từ tay tôi, hét vào loa:

“Niệm Niệm! Mẹ con bị điên rồi! Cô ta đem hết tiền trong nhà chuyển cho con! Đó là tiền cứu mạng của cả nhà mình đó!”

Giang Thần gào vào điện thoại, giọng đầy vẻ đau đớn như thể bị phản bội, như thể hắn mới là người đáng thương, người chồng tận tụy, người cha hết lòng vì con.

“Không biết dạo này cô ta bị kích động gì, đòi ly hôn, còn muốn vơ vét sạch tiền trong nhà! Niệm Niệm, con mau chuyển tiền lại cho bố! Chuyển vào thẻ của bố, để bố giữ hộ con!”

Giọng hắn gấp gáp mà ‘chan chứa tình thương’, như thể đang cố cứu vãn cả một gia đình tan vỡ.

Tôi nhìn màn diễn kịch điêu luyện ấy, chỉ thấy buồn nôn.

Tôi vươn tay định lấy lại điện thoại.

Hắn đẩy tôi ngã bật về phía sau, lưng đập mạnh vào tủ quần áo, đau đến rát buốt.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)