Chương 2 - Kiếp Sau Đừng Keo Kiệt
Tôi ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn hắn.
“Không phiền. Với lại, cái gì gọi là ‘lương của tôi có bao nhiêu’? Nếu không có lương của tôi, cái nhà này sớm ăn cát mà sống rồi.”
Chỉ một câu đơn giản, khiến nét mặt hắn không còn duy trì nổi nữa.
Ánh mắt “hiền lành” của hắn biến mất, thay vào đó là sự tức giận vì bị xúc phạm.
“Lâm Oản, em có ý gì? Chúng ta là vợ chồng, mà em ngay cả chuyện nhỏ này cũng phải tách bạch rõ ràng như vậy?”
“Em coi thường anh à?” Tôi nhìn hắn nổi giận đến mức đỏ mặt tía tai, bỗng nhiên bật cười.
“Giang Thần, chỉ là chuyển sinh hoạt phí thôi, anh kích động như vậy làm gì?”
“Hay là… chuyện này còn có điều gì tôi chưa biết?”
Con ngươi hắn co lại, rồi lập tức cất giọng lớn hơn để che giấu sự hoảng loạn.
“Em nói linh tinh gì đấy! Anh có chuyện gì chứ? Anh một lòng một dạ vì cái nhà này, vì Niệm Niệm, còn em thì sao? Ở nhà chẳng lo việc gì, giờ còn nghi ngờ anh!”
Lồng ngực hắn phập phồng dữ dội, trông như thể vừa bị oan ức cả thiên hạ.
“Lâm Oản, đừng quên, năm đó ai là người van nài anh cưới em? Nếu không có anh, em còn không biết mình đang chui rúc ở cái xó xỉnh nào!”
Lại là chiêu cũ.
Mỗi lần cãi không lại, hắn liền lôi quá khứ ra, dùng đạo đức và ân nghĩa để trói buộc tôi.
Kiếp trước, tôi chính là bị hắn đè đầu cưỡi cổ như vậy, từng bước bị thao túng, trở nên tự ti, nhu nhược, ngoan ngoãn nghe theo mọi lời hắn nói.
Nhưng hiện tại tôi chỉ thấy nực cười.
Nguồn tiền trong nhà đều dựa vào tôi. Một kẻ nội trợ toàn thời gian như hắn thì lấy gì ra để uy hiếp tôi?
Chẳng qua dựa vào cái gọi là “tình yêu mơ hồ viển vông” kia thôi.
Tôi không buồn đôi co thêm với hắn, trực tiếp bấm số gọi cho con gái – Giang Niệm.
Chuông reo thật lâu mới có người bắt máy. Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lạnh nhạt, xa cách của Giang Niệm.
“A lô.”
Chỉ một chữ thôi, cũng đủ khiến lòng tôi se lại.
Trong mắt con bé, tôi chắc đã trở thành một bà mẹ vô tình vô nghĩa từ lâu.
Ngay khoảnh khắc tôi nhấn gọi, ánh mắt Giang Thần đã dán chặt lấy tôi, đầy cảnh cáo.
Tôi phớt lờ hắn, dịu giọng nói vào điện thoại:
“Niệm Niệm, mẹ chuẩn bị chuyển cho con ba ngàn tiền sinh hoạt. Con xem có đủ không nhé? Nếu không đủ, mẹ sẽ chuyển thêm.”
Bên kia điện thoại im lặng.
Một khoảng im lặng dài.
Hơi thở của Giang Thần trở nên dồn dập, hắn như một con thú bị chọc giận, đi qua đi lại bên cạnh tôi, nắm chặt tay đến mức các đốt tay phát ra tiếng răng rắc.
Rất lâu sau, giọng Giang Niệm mới vang lên, mang theo chút run rẩy khó phát hiện và hoang mang:
“… Ba ngàn?”
Con bé dường như không dám tin.
“Đúng, ba ngàn.” Tôi chắc chắn đáp, “Con mới đến Thượng Hải, còn xa lạ đủ điều, đừng vì tiền mà chịu thiệt. Muốn ăn gì thì ăn, muốn chơi gì thì chơi.”
“Vâng.” Con bé khẽ đáp, giọng không rõ vui buồn, “Con biết rồi.”
“Gửi số tài khoản cho mẹ, mẹ chuyển ngay.”
“… Vâng.”
Cúp máy, tôi ngẩng đầu nhìn Giang Thần.
Sắc mặt hắn đã đen như đáy nồi, ánh mắt âm u như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
“Lâm Oản, cô cố tình phải không?” Hắn nghiến răng, từng chữ bật ra đầy căm tức.
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, từng chữ một rành rọt: “Tôi chỉ đang làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.”
“Trách nhiệm?” Hắn cười khẩy, “Cô gọi chống đối tôi là trách nhiệm? Là muốn phá tan cái nhà này lên?”
Bất ngờ, hắn vung tay lên.
Tôi không né tránh.
Kiếp trước, cũng chỉ vì chút chuyện nhỏ không vừa ý, hắn liền động tay động chân với tôi.
Tôi nhắm mắt lại, chấp nhận số phận.
Nhưng cú tát dự đoán không giáng xuống.
Cánh tay hắn, cuối cùng vô lực buông xuống.
Không phải vì hắn mềm lòng.
Mà vì hắn sợ.
Hắn sợ nếu đánh tôi thật, sẽ đánh mất luôn “cây ATM” mà hắn bám víu bao năm nay.
“Tốt, rất tốt.”
Hắn chỉ tay vào tôi, tức đến mức môi run bần bật.
“Lâm Oản, cô cứ chờ đấy cho tôi!”
Nói xong, Giang Thần đập cửa bỏ đi.
Tôi nhận được tin nhắn từ Giang Niệm, gửi số tài khoản ngân hàng.
Tôi không chuyển tiền ngay, mà thay đồ, cầm theo sổ đỏ nhà và CMND, đến ngân hàng.
Tôi không làm thủ tục chuyển khoản.
Tôi mở một tài khoản đồng sở hữu đứng tên tôi và con gái.
Sau đó, tôi chuyển toàn bộ khoản tiết kiệm lớn nhất của gia đình — hai trăm ngàn tệ — vào tài khoản này.