Chương 1 - Kiếp Sau Đừng Keo Kiệt

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi gửi con gái ba ngàn tệ mỗi tháng, nhưng nó lại sống kham khổ bằng bánh bao và dưa muối.

Cả người tôi liệt nằm trên giường chăm sóc, bị nước tiểu và phân thấm ướt, bốc mùi hôi thối.

Lúc lâm chung, người duy nhất đến thăm tôi lại là đứa con gái đã căm hận tôi suốt nửa đời.

Nhìn tôi thoi thóp, sinh khí cạn kiệt, nó lạnh lùng bật cười:

“Ngày xưa học đại học ở Thượng Hải, mẹ chỉ cho con 600 tệ mỗi tháng.

Bây giờ con dùng đúng 600 đó, để mua cho mẹ cái hũ tro rẻ nhất.”

“Kiếp sau, đừng keo kiệt như thế nữa. Nhất là với con ruột của mình.”

Tôi trợn trừng mắt muốn giải thích, nhưng cổ họng chỉ phát ra tiếng gió rít khô khốc, không thốt nổi một lời.

Trước linh đường, đám họ hàng chỉ tay vào di ảnh tôi, xì xào:

“Cả đời chỉ biết tiền, không cần mặt mũi. Vì tiền mà ép con gái ruột phải bỏ nhà đi. Chết thảm cũng đáng.”

Khi còn sống, tôi không chu cấp sinh hoạt phí cho con gái, khiến nó phải sống nhờ vào khoản vay sinh viên, ăn bánh bao dưa muối suốt bốn năm đại học. Ra trường liền cắt đứt quan hệ với tôi.

Đến lúc chết tôi mới biết, tất cả mọi chuyện đều do người chồng “thật thà chất phác” của tôi mà ra.

Trong ba ngàn tệ tôi gửi cho con mỗi tháng, ông ta chỉ chuyển sáu trăm, rồi nói với con gái rằng tôi thấy nó tiêu xài quá tay nên tự cắt giảm sinh hoạt phí.

Số tiền còn lại, ông ta dùng để nuôi một gia đình khác bên ngoài.

Tôi bị ông ta tính kế, thân bại danh liệt, chết trong uất hận.

Mở mắt ra lần nữa, tôi quay về đúng ngày con gái vừa vào đại học, khi tôi chuẩn bị gửi khoản sinh hoạt đầu tiên cho nó.

“Tiểu Oản, em chuyển tiền qua thẻ anh đi, lát nữa mình cùng gửi cho Niệm Niệm.”

Chồng tôi – Giang Thần – vừa lau tay vừa bước ra từ bếp, khuôn mặt vẫn mang nụ cười hiền lành quen thuộc.

“Niệm Niệm mới nhập học, còn nhiều thứ cần sắm sửa. Anh sẽ gửi thêm hai ngàn cho con, ra ngoài sống một mình, không thể để con chịu khổ.”

Tôi nhìn ông ta – người đàn ông tôi đã yêu suốt hai mươi năm, từng cho là thật thà, đáng tin.

Ngay vị trí trái tim, một cơn nhói tê rần lan khắp ngực.

Nếu không phải từng chết qua một lần, tôi thật sự sẽ không thể nhìn ra ánh mắt tinh ranh và toan tính thoáng qua nơi đáy mắt ông ta.

Kiếp trước, mọi thứ bắt đầu từ chính khoản sinh hoạt phí đầu tiên này. Mỗi lần, ông ta đều âm thầm cắt bớt hai ngàn bốn trăm tệ.

Ông ta bảo tôi, con gái nói chi phí ở trường hơi cao, hai ngàn có lẽ không đủ. Để con không thấy áp lực, tôi chủ động nâng lên ba ngàn một tháng.

Còn ông ta quay ra nói với con gái rằng, tôi thấy nó tiêu hoang, chỉ chịu cho sáu trăm, còn vờ vịt thêm:

“Mẹ con là người như vậy đấy, con ráng nhịn chút. Sau này ba có tiền sẽ lén bù thêm cho con.”

Bằng chiêu “một mũi tên bắn hai đích”, ông ta khiến tôi nghĩ con gái không hiểu chuyện, khiến con gái oán hận tôi là kẻ máu lạnh keo kiệt.

Trong khi đó, ông ta ung dung dùng số tiền kia để nuôi đàn bà và con riêng bên ngoài.

Tôi nhìn vẻ mặt “vì con mà hy sinh tất cả” của Giang Thần, bụng dạ cuộn trào từng đợt.

Nuốt xuống nỗi oán hận nghẹn nơi cổ họng, tôi gật đầu: “Được, ba ngàn.”

“Vẫn là em thương con nhất.” Giang Thần cười rạng rỡ, nếp nhăn nơi khoé mắt cũng ánh lên vẻ toan tính.

“À mà này, vợ à, trong thẻ em còn không? Chuyển thêm năm ngàn nữa cho anh nhé.”

Ông ta xoa tay, vẻ mặt thoáng chút ngại ngùng.

“Con vừa mới đi, trong nhà còn bao nhiêu chuyện xã giao phải lo, với lại cũng cần sắm ít đồ thu… Anh đang kẹt tiền chút.”

Thật quen thuộc biết bao.

Từ trước đến nay, tài chính trong nhà luôn theo kiểu này.

Tôi là quản lý cấp trung của một doanh nghiệp nhà nước ở địa phương, là nguồn thu nhập duy nhất của gia đình.

Còn Giang Thần, từ ngày đơn vị ông ta cải tổ hơn mười năm trước, thì ở nhà “tạm nghỉ”, tự xưng là “nội tướng”.

Thẻ lương, tiền tiết kiệm – tất cả đều do ông ta “giữ hộ”.

Mỗi tháng tôi chỉ giữ lại chút tiền lẻ tiêu vặt, phần còn lại đều chuyển hết cho ông ta.

Ông ta nói, đàn ông quản tiền là lẽ đương nhiên.

Ông ta nói, em bận công việc như vậy, sao có thời gian mà lo mấy chuyện cơm nước linh tinh.

Và tôi đã tin.

Tôi như một con ngốc, tin tưởng suốt mười mấy năm trời.

Giờ nghĩ lại, đúng là kiểu “ra chợ Diêm Vương bán mặt mũi” – không biết sống chết là gì.

“Được.”

Tôi nhìn hắn, bình tĩnh buông ra một chữ.

Trên mặt Giang Thần lập tức hiện lên vẻ đắc ý. Hắn cứ nghĩ tôi vẫn là Lâm Oản ngày xưa, ngoan ngoãn nghe lời hắn răm rắp.

Hắn giơ tay định ôm tôi, nhưng tôi nghiêng người né tránh.

Hắn ôm hụt, cánh tay khựng lại giữa không trung, nụ cười trên mặt cũng dần nhạt đi.

“Em có ý gì đấy? Anh cực khổ nấu cả bàn ăn, mà em còn không để anh chạm vào một cái?”

Tôi không nhìn hắn, đi thẳng tới ghế sofa ngồi xuống, cầm điện thoại lên.

“Không có ý gì cả. Con gái tôi, tôi tự chuyển tiền cho nó.”

Mặt Giang Thần lập tức biến sắc.

Hắn bước vài bước tới trước mặt tôi, giọng lộ rõ vẻ bối rối, gấp gáp không kìm chế được.

“Em tự chuyển? Phiền phức thế làm gì! Anh dùng ngân hàng di động tiện hơn, mà anh còn định chuyển thêm cho con. Lương của em có bao nhiêu đâu, đừng cố quá.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)