Chương 7 - Kiếp Sau Đừng Keo Kiệt

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Từng là thực tập sinh ở đơn vị cũ của Giang Thần — trước khi hắn bị cho nghỉ việc.

Con trai họ, Cố Hướng Dương, năm nay năm tuổi, đang học mẫu giáo lớp lớn.

Trong báo cáo còn đính kèm một tờ giấy chuẩn đoán của bệnh viện.

Lâm Vi mắc bệnh thận mãn tính, cần dùng thuốc nhập khẩu đắt tiền để duy trì điều trị lâu dài.

Trong ảnh, Giang Thần đi cùng Lâm Vi đến bệnh viện, xếp hàng đóng viện phí, ánh mắt đầy xót xa.

Hắn đẩy xích đu cho đứa bé tên Dương Dương, khuôn mặt nở nụ cười dịu dàng mà tôi chưa từng được thấy.

Hắn đút cho đứa bé ăn, dẫn nó đi khu vui chơi, mua những món đồ chơi đắt tiền.

Tất cả tình yêu, sự quan tâm mà hắn nợ con gái tôi — hắn đều dồn hết lên đứa trẻ khác.

Mà toàn bộ chi phí cho cuộc sống “gia đình nhỏ” ấy — đều từ tiền mồ hôi nước mắt tôi vất vả kiếm được.

Từ khoản sinh hoạt phí đáng ra là của con gái tôi — mỗi tháng chỉ vẻn vẹn sáu trăm tệ.

Đau lòng không?

Đã đau đến mức tê dại từ lâu rồi.

Giờ chỉ còn lại — nỗi hận thấu tận xương tủy.

Giang Thần nói sắp phải “đi công tác”.

Vừa thu dọn hành lý, vừa dặn dò tôi: “Vợ à, lần này phải qua thành phố bên cạnh bàn một dự án, chắc đi ba bốn ngày. Em ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe.”

Tôi liếc thấy trong vali hắn lấp ló hộp đồ chơi Ultraman được gói cẩn thận, trong lòng chỉ muốn bật cười lạnh lẽo.

Trong báo cáo thám tử có ghi rõ: Ngày kia là sinh nhật năm tuổi của Cố Hướng Dương.

Đây là cơ hội của tôi.

Chân hắn vừa bước ra khỏi cửa, tôi liền đặt vé máy bay đi Thượng Hải.

Máy bay hạ cánh xuống sân bay Hồng Kiều, tôi không nghỉ ngơi lấy một giây, lập tức bắt taxi đến trường đại học của Niệm Niệm.

Tôi không có số liên lạc của con bé, chỉ có thể dùng cách cổ lỗ nhất — đợi.

Tôi đứng dưới ký túc xá nữ, đợi từ trưa đến chiều tối.

Từng tốp nữ sinh trẻ trung, rạng rỡ đi ngang qua tôi. Tôi đứng đó, lòng mỗi lúc một lạnh đi.

Khi trời sắp tối, cuối cùng Niệm Niệm xuất hiện.

Con bé đi cùng hai cô bạn, vừa đi vừa cười nói.

Con bé gầy đi rất nhiều, sắc mặt nhợt nhạt, quần áo mặc trên người đã bạc màu vì giặt nhiều lần.

Khoảnh khắc ấy, tim tôi đau như bị kim đâm.

Tôi lao tới, chặn trước mặt con bé.

“Niệm Niệm.”

Vừa thấy tôi, nụ cười trên mặt con bé lập tức biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc, chán ghét và một chút hoảng loạn không dễ phát hiện.

Con bé theo phản xạ lùi về sau một bước, như thể tôi là thứ gì đó đáng sợ.

“Bà tới đây làm gì?” Giọng nói của nó lạnh lùng, cứng như đá.

“Chúng ta nói chuyện một chút được không… Mẹ xin con, chỉ năm phút thôi.” Giọng tôi run lên.

“Chúng ta không có gì để nói cả.” Con bé quay mặt đi, kéo bạn cùng phòng định rời đi.

Hai cô gái nhìn nhau, ánh mắt vừa thương hại vừa tò mò lướt qua tôi.

Những sinh viên xung quanh cũng bắt đầu quay sang nhìn, rì rầm bàn tán.

“Bố tôi nói hết với tôi rồi. Bà lại nổi điên gì nữa? Không hài lòng vì cho tôi nhiều tiền quá sao? Hay muốn tôi trả lại từng đồng?”

Con bé không kìm được nữa, tất cả những tổn thương và oán giận tích tụ bao năm rốt cuộc cũng bùng nổ.

“Sáu trăm tệ! Lâm Oản, bà có biết sống ở Thượng Hải với sáu trăm tệ mỗi tháng là thế nào không?!”

“Tôi ăn cơm căng tin rẻ nhất, không dám tham gia hoạt động gì, thậm chí không dám mua nổi một cái áo mới!”

“Bạn bè hỏi, tôi biết trả lời sao? Tôi phải nói rằng mẹ tôi rất giàu, nhưng bà ấy keo kiệt, bà ấy không muốn cho tôi!”

Giọng nói của con bé càng lúc càng lớn, cuối cùng là tiếng khóc gào đầy tuyệt vọng.

“Tại sao bà phải đối xử với tôi như vậy! Tại sao?!”

Những lời thì thầm bàn tán xung quanh ào ạt đổ về phía tôi như một cơn sóng.

“Trời ơi, mỗi tháng cho con có sáu trăm, quá tàn nhẫn rồi…”

“Nhìn bà ta ăn mặc chải chuốt như thế, mà lại keo kiệt với con gái mình đến vậy…”

“Đúng là biết người biết mặt, không biết lòng.”

Nhìn con gái tôi sụp đổ, bật khóc đến nỗi gần như không thở nổi, tim tôi đau như bị dao cứa.

Mọi lời giải thích, trong khoảnh khắc ấy, đều trở nên yếu ớt và vô nghĩa.

Giữa ánh nhìn của bao người, tôi dốc hết sức, quỳ thẳng xuống trước mặt con bé.

“Niệm Niệm… xin lỗi con… là mẹ sai rồi.” “Cầu xin con, hãy cho mẹ một cơ hội được giải thích.”

Thế giới bỗng chốc lặng ngắt.

Tất cả đều sững sờ.

Niệm Niệm cũng chết lặng, nước mắt vẫn còn đọng trên mặt, ánh mắt không thể tin nổi.

Cuối cùng, chính bạn của con bé mới vội vàng phản ứng, luống cuống đỡ tôi đứng dậy.

Niệm Niệm cắn chặt môi, im lặng rất lâu, rồi từ kẽ răng bật ra một chữ: “Được.”

Trong quán cà phê gần trường, hai mẹ con tôi ngồi đối diện.

Tôi không vội biện minh, chỉ lấy ra thứ mình đã mang theo suốt đường đi.

Một xấp sao kê ngân hàng.

Tôi đẩy nó đến trước mặt con bé.

Từng khoản chuyển tiền rõ ràng — mỗi tháng tôi đều chuyển từ thẻ lương của mình sang thẻ “chi tiêu gia đình” của Giang Thần.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)