Vào ngày sinh nhật năm mươi tuổi của tôi, con gái tôi – Chu Tĩnh – nhất quyết tổ chức tiệc mừng tại khách sạn sang trọng bậc nhất thành phố.
Nó nói muốn tổ chức linh đình để chúc mừng sinh nhật mẹ.
Thế nhưng tôi vừa từ bếp sau của quán ăn tư nhân ngập mùi dầu khói chạy tới, đã lập tức bị nó kéo sang một bên với vẻ ghét bỏ.
“Mẹ, sao mẹ mặc vậy mà đến đây? Khách tới hết rồi, toàn là đối tác làm ăn của Lý Triết, mẹ như vậy làm con mất mặt lắm biết không?”
Tôi nhìn chiếc váy dạ hội hàng hiệu năm con số trên người nó, lại nhìn xuống bộ đồ bếp ám mùi dầu mỡ của mình, lúng túng xoa xoa tay:
“Quán bận quá, mẹ tranh thủ chạy tới, nghĩ chỉ là người nhà ăn với nhau thôi mà…”
“Người nhà cái gì mà người nhà!” – nó nâng cao giọng, vẻ mặt đầy thất vọng – “Hôm nay toàn khách quý! Mẹ mau tìm góc nào ngồi xuống đi, đừng đi lung tung, tuyệt đối đừng nói mẹ mở quán ăn, cứ nói mẹ là nội trợ.”
Tôi sững người, tim lạnh đi một nhịp.
Quán của tôi là thương hiệu lâu đời nổi tiếng trong thành phố, mỗi ngày đều kín lịch đặt chỗ.
Chính nhờ từng đĩa từng món tôi tự tay nấu ra, mới có tiền nuôi nó học đại học danh giá, mua nhà biệt thự ở trung tâm thành phố, đổi xe sang.
Vậy mà công việc đã cho nó cuộc sống sung túc ấy, giờ đây lại bị chính miệng nó chối bỏ như một điều mất mặt.
Bình luận