Chương 2 - Chuyện Đời Của Mẹ
Ngay sau đó, nó còn đăng trạng thái mới trên mạng xã hội.
Một bức ảnh thân mật chụp cùng mẹ chồng, kèm dòng chú thích:
“Ở bên người mẹ thanh lịch nhất thế gian, biết ơn vì đã dạy con trưởng thành! Có những xuất thân không thể chọn, nhưng con muốn bước đi trên con đường tương lai một cách đàng hoàng.”
Tôi nhìn dòng chữ đó, cuối cùng không nhịn được, bật ra một tiếng cười đầy chua chát và nghẹn ngào.
Ngày đêm tôi làm việc không ngơi nghỉ, đem hết lợi nhuận từ quán ăn đắp vào cuộc sống của nó, giúp nó duy trì cái gọi là “giới thượng lưu”.
Vậy mà giờ đây, nó chê mùi dầu mỡ trên người mẹ, nói mẹ không xứng với cuộc sống tinh tế của nó, thậm chí còn coi sự tồn tại của mẹ là vết nhơ trong hành trình vươn tới cái gọi là thể diện.
Thì ra, trong lòng con gái tôi, tôi chỉ là một cái máy rút tiền thô kệch và chướng mắt, mãi mãi không thể bước lên sân khấu của cuộc đời nó.
2
Lão Chu đến nơi, không nói một lời, cởi áo khoác đắp lên vai tôi rồi mở cửa xe:
“Lên xe trước đi, mình về nhà.”
“Tại tôi chiều nó quá.” Tôi tựa lưng vào ghế, cảm giác như toàn thân không còn chút sức lực nào.
Lão Chu thở dài, nắm lấy tay tôi:
“Không phải lỗi của bà. Bà cho nó đôi cánh, nhưng nó chỉ biết bay đi và chê bai bà vẫn còn ở dưới mặt đất.”
Lão Chu là giáo sư sử học ở trường đại học, cả đời thanh liêm chính trực.
Ông ấy chưa từng đồng tình với việc tôi cứ dốc cạn tất cả cho con gái, lúc nào cũng nói nuông chiều là con dao giết người.
Còn tôi thì luôn nghĩ: mình chỉ có một đứa con gái, nên muốn dành cho nó mọi thứ tốt nhất.
Bây giờ tôi mới hiểu, lòng người có những chỗ trống, vĩnh viễn không thể lấp đầy.
“Như lần trước, nó nhất định đòi đổi cái xe hơn một trăm vạn, không đủ tiền, nó nói với bà sao?
Nói là để tiện chở em đi khám bệnh, nói hay như hát vậy.” Lão Chu vừa lái xe, vừa bình thản nói, “Kết quả thì sao? Xe mua gần một năm rồi, nó đã chở bà được mấy lần?”
Tôi không trả lời.
Đừng nói là chở đi bệnh viện, đến quán cơm của tôi, nó cũng gần như không đặt chân đến, vì chê nơi đó không xứng với thân phận của nó.
Nó chỉ nhớ nhắn tin đều đặn mỗi tháng, giục tôi chuyển doanh thu của quán cho nó.
Điện thoại vang lên, là tin nhắn từ Chu Tĩnh.
Lão Chu nhìn màn hình rồi bật loa ngoài.
“Mẹ! Mẹ chạy đi đâu rồi? Con đang nói chuyện nghiêm túc với mẹ đó!” Giọng nói của Chu Tĩnh mang theo chút cáu kỉnh.
“Tôi đang trên đường.” Tôi thản nhiên đáp.
“Được rồi, mẹ nghe đây. Gần đây công ty của Lý Triết có một dự án mới, cần đầu tư một khoản lớn.
Tháng này mẹ chuyển trước cho con một triệu từ doanh thu quán, thiếu bao nhiêu con sẽ nói sau.”
Nó ra lệnh thản nhiên như đang sai bảo cấp dưới.
“Còn nữa, tuần sau mẹ chồng con tổ chức triển lãm tranh, con bao nguyên một ngày quán mình để đãi bạn bè của bà ấy.
Mẹ phải đích thân nấu, làm mấy món sở trường vào, đừng làm mất mặt con.”
Tôi tức đến run cả người, không nói nên lời.
Lão Chu bất ngờ cầm lấy điện thoại, giọng không lớn nhưng lạnh lùng:
“Chu Tĩnh.”
Đầu dây bên kia sững lại: “Ba?”
“Cô còn biết tôi là ba cô à?”
Giọng lão Chu trở nên nghiêm khắc:
“Tiệc sinh nhật mẹ cô, cô biến nó thành sân khấu lấy lòng nhà chồng, kéo quan hệ cho chồng.
Cô để mẹ mình một mình ngồi xó xỉnh, giờ còn mặt mũi đòi tiền à?”
“Ba nói gì vậy? Con làm vậy cũng là vì cái nhà này mà!
Sự nghiệp Lý Triết phát triển thì ba mẹ cũng được thơm lây chứ sao?
Với lại, mẹ chỉ là người mở quán cơm, mẹ biết gì về xã giao? Không có con sắp xếp, mẹ quen ai được?”
Lão Chu cười khẩy vì tức:
“Bà ấy không cần quen ai cả!
Bà ấy kiếm tiền bằng năng lực của mình, còn hơn đứt bọn cô sống bám vào bà ấy như ký sinh trùng!”
“Ký sinh trùng cái gì chứ! Nói chuyện nghe khó nghe quá!” Giọng Chu Tĩnh cũng cao vút lên, “Thôi, con không đôi co với ba.
Ba nói với mẹ, chuyện bán quán con không đồng ý! Quán đó sau này là của con, mẹ dựa vào đâu mà bán?!”
3
Tôi nhắm mắt lại, lòng nguội lạnh như tro tàn.
Lão Chu cười lạnh:
“Cái quán đó à? Là mẹ cô từng món từng món đứng bếp nấu ra, chứ không phải tài sản đương nhiên thuộc về cô.”
“Từ hôm nay trở đi, cái quán đó không còn liên quan gì đến cô nữa.
Cô muốn tổ chức triển lãm tranh, muốn đầu tư dự án gì thì đi tìm mẹ chồng cô mà xin!”
Nói xong, lão Chu cúp máy dứt khoát.
Trong xe, không khí lặng như tờ.
Một lúc sau, ông mới chậm rãi lên tiếng, giọng đầy thương xót:
“Tô Tình à, vất vả nửa đời người rồi, bà nên nghỉ ngơi rồi.”
Tôi gật đầu thật mạnh.
Phải rồi.