Tết Trung thu.
Ông nhà tôi đang treo chiếc đèn lồng “Gia đình hạnh phúc”, không ngờ lại trượt chân ngã từ trên thang xuống — máu chảy lênh láng ngay trước mắt tôi.
Tôi run rẩy gọi xe cấp cứu, bàn tay còn run hơn khi bấm số gọi cho đứa con gái duy nhất của mình.
Điện thoại vừa nối máy, còn chưa kịp nói câu nào, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói đầy mất kiên nhẫn của nó:
“Mẹ, mẹ với anh Trần (chồng con) đã nói rõ rồi mà, phải sống độc lập, đừng lúc nào cũng làm phiền tụi con!”
Nói dứt lời, giọng của con rể cũng chen vào:
“Mẹ à, hai người phải có cuộc sống riêng của mình chứ, đừng mãi dựa dẫm như con nít nữa.”
Tôi còn chưa kịp mở miệng, điện thoại đã bị cúp.
Tôi gọi lại — chỉ nghe tiếng “bận”, rồi phát hiện mình đã bị chặn.
Con gái duy nhất của tôi, trong lúc tôi cần nó nhất, lại chặn liên lạc với tôi.
Bình luận