Chương 1 - Bài Học Độc Lập
Tết Trung thu.
Ông nhà tôi đang treo chiếc đèn lồng “Gia đình hạnh phúc”, không ngờ lại trượt chân ngã từ trên thang xuống — máu chảy lênh láng ngay trước mắt tôi.
Tôi run rẩy gọi xe cấp cứu, bàn tay còn run hơn khi bấm số gọi cho đứa con gái duy nhất của mình.
Điện thoại vừa nối máy, còn chưa kịp nói câu nào, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói đầy mất kiên nhẫn của nó:
“Mẹ, mẹ với anh Trần (chồng con) đã nói rõ rồi mà, phải sống độc lập, đừng lúc nào cũng làm phiền tụi con!”
Nói dứt lời, giọng của con rể cũng chen vào:
“Mẹ à, hai người phải có cuộc sống riêng của mình chứ, đừng mãi dựa dẫm như con nít nữa.”
Tôi còn chưa kịp mở miệng, điện thoại đã bị cúp.
Tôi gọi lại — chỉ nghe tiếng “bận”, rồi phát hiện mình đã bị chặn.
Con gái duy nhất của tôi, trong lúc tôi cần nó nhất, lại chặn liên lạc với tôi.
Chỉ vì chồng nó nói rằng, “cha mẹ phải độc lập, tự cường”, đừng “lấy cảm xúc ra trói buộc con cái.”
Tôi tận mắt nhìn ông nhà mình bỏ lỡ thời gian cấp cứu tốt nhất, cuối cùng trở thành người liệt nửa người.
Ngày hôm sau, con gái cuối cùng cũng gọi lại.
Nhưng không phải để hỏi thăm, mà là để trách móc:
“Mẹ, hôm nay mẹ không phải tới dọn nhà cho tụi con sao? Người đâu rồi?”
Tôi bình tĩnh nói:
“Ba con bị liệt rồi.”
Đầu dây bên kia im lặng mấy giây.
Sau đó, đứa con gái mà tôi từng nâng niu trong lòng bàn tay, lại dùng giọng điệu thản nhiên đến lạnh người nói:
“Vậy cũng tốt, khỏi phải đi du lịch nữa. Trước đây ba nói sẽ giúp tụi con trả tiền đặt cọc mua nhà đó, giờ ba không dùng đến nữa rồi, mẹ chuyển sớm cho tụi con được không? Tụi con vừa xem được căn nhà trong khu học, nếu không đặt cọc ngay là mất đấy.”
Khoảnh khắc đó, tôi hiểu ra — con gái tôi, cùng với trái tim tôi, đều đã chết rồi.
Tôi đút cho ông ăn xong bữa cuối cùng, rồi nuốt hết chỗ thuốc ngủ của ông.
Khi mở mắt lần nữa —
Tôi đã quay lại ngày con gái lần đầu tiên dẫn người bạn trai “tinh anh” của nó về nhà.
Anh ta vẫn giữ dáng vẻ lịch sự, mỉm cười nói với tôi câu quen thuộc:
“Dì à, con cảm thấy giữa cha mẹ và con cái, điều quan trọng nhất là phải giữ khoảng cách, học cách độc lập…”
Tôi nhìn hai “oan gia” trước mặt, cũng nở một nụ cười.
Tốt thôi.
“Độc lập, tự cường” đúng không?
Lần này, tôi sẽ tự tay dạy cho hai người biết — thế nào mới là độc lập thật sự.
Các người, phải học cho giỏi đấy.
1
“Dì ơi, dì đừng hiểu lầm, con không có ý nói dì với chú làm chưa tốt đâu.”
Trong phòng khách, chàng trai trẻ tên Trần Vũ ngồi ngay ngắn, trên khuôn mặt mang nụ cười lịch sự vừa đủ.
Cậu ta mặc chiếc áo sơ mi được cắt may vừa vặn, nơi cổ tay lấp lánh chiếc đồng hồ hàng hiệu đắt giá.
Quyên Quyên – con gái tôi – ngồi bên cạnh, ánh mắt đầy ngưỡng mộ, như thể mỗi câu cậu ta nói ra đều là chân lý.
Kiếp trước, chính những lời này đã mở đầu cho chuỗi ngày địa ngục của tôi.
Trần Vũ tiếp tục thao thao bất tuyệt:
“Con chỉ cảm thấy, trong xã hội hiện đại, mối quan hệ giữa các thành viên trong gia đình lành mạnh nhất chính là khi mọi người đều độc lập, không can thiệp vào cuộc sống của nhau.”
“Cha mẹ nên có cuộc sống riêng, con cái cũng cần không gian riêng.”
“Như vậy mới tránh được những mâu thuẫn và thứ gọi là ‘tình cảm ràng buộc’.”
Cậu ta nói vô cùng trơn tru, còn Quyên Quyên ở bên cạnh thì gật đầu lia lịa:
“Đúng đó mẹ, anh Trần nhìn nhận rất đúng, sau này chúng ta cũng nên sống như vậy.”
Lão Lâm – chồng tôi – người đàn ông thật thà, ngồi nghe mà ngơ ngác, muốn phản bác nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Kiếp trước, khi nghe thấy hai chữ “ràng buộc tình cảm”, tim tôi lạnh buốt nửa phần.
Cả đời tôi tận tâm vì con, sao cuối cùng lại bị coi là một kẻ “ràng buộc cảm xúc”?
Tôi luống cuống muốn giải thích, nhưng lại bị họ dùng những từ ngữ “thời thượng” chặn họng, không nói nổi một câu.
Nhưng hiện tại tôi ngồi trên ghế sofa, ung dung nâng tách trà, khẽ thổi làn hơi nóng.
Tôi thậm chí còn nhìn Trần Vũ bằng ánh mắt tán thưởng.
“Trần Vũ, cháu nói rất đúng đấy.”
Giọng tôi bình thản, chẳng nghe ra một chút dao động nào.
Cả hai đều sững người.
Chắc họ tưởng sắp có một trận tranh luận nảy lửa, đã chuẩn bị sẵn cả bụng lý lẽ để phản bác tôi.
Tôi lại thong thả nói tiếp:
“Dì và chú nhà đúng là suy nghĩ hơi truyền thống, lúc nào cũng muốn làm nhiều điều cho con, hóa ra lại trở thành gánh nặng của tụi cháu.”
“Những gì cháu nói hôm nay, thật sự khiến dì tỉnh ngộ.”
Tôi quay sang nhìn con gái:
“Quyên Quyên, con tìm được người bạn trai giỏi thật, tư tưởng rất trưởng thành.”
Khuôn mặt Quyên Quyên hiện lên vẻ đắc ý, cô khẽ huých vào tay Trần Vũ, như đang nói: Thấy chưa, mẹ em đâu phải người không biết lý lẽ.
Trần Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm, trong mắt sau cặp kính lóe lên tia khinh thường.
Có lẽ cậu ta nghĩ mình dễ dàng “thu phục” được một người phụ nữ trung niên bảo thủ.
Lúc này, tôi đưa tay mở ngăn kéo dưới bàn trà.
Lão Lâm biết rõ, trong đó có phong bao lì xì tôi đã chuẩn bị sẵn cho buổi gặp mặt — một phong bao đỏ đựng mười nghìn tệ, theo phong tục địa phương, là cách thể hiện sự công nhận dành cho bạn trai của con gái.