Đứa Cháu Lạc Giữa Hào Môn

Hoa Cỏ Mùa Xuân

Đang theo dõi

3

Số truyện

362

Theo dõi truyện

953

Mẹ tôi là thiên kim thất lạc của nhà họ Phó.

Chỉ tiếc là khi nhà họ Phó tìm được bà, bà đã mất rồi.

Bà nằm lại trên mảnh đất vàng cằn cỗi đã nuôi dưỡng bà cả đời, yên bình như thể chỉ đang ngủ một giấc dài.

Tôi nhìn người đàn ông mà lẽ ra tôi phải gọi là ông ngoại bước xuống từ chiếc xe đen bóng.

Ông mặc áo khoác dạ đen phẳng phiu, hoàn toàn lạc lõng giữa mảnh đất vàng bụi mờ này.

Ông đứng thật lâu, sau đó quay người lại, lạnh nhạt hỏi tôi:

“Có muốn về cùng ta không?”

Tôi khẽ gật đầu, đáp một tiếng: “Vâng.”

Ông có lẽ tưởng tôi muốn về nhận người thân.

Nhưng không phải vậy.

Lúc còn sống, mẹ thường ôm tôi, chỉ vào tấm ảnh trong sách giáo khoa mà nói:

“Con gái, phải bước ra ngoài, thay mẹ, thay ông ngoại con đi nhìn thế giới ngoài kia.”

Nhà họ Phó là một tấm ván đủ cao, đủ chắc để tôi bước ra ngoài.

Tôi phải đi.

Vì tôi muốn học những điều tốt nhất, vào trường đại học tốt nhất, và nhìn thấy một thế giới thật rộng lớn.

Bình luận

Tổng đánh giá: 0

Danh sách đánh giá

  • 5 sao - Đọc tại trang 100

    Một truyện hay với cốt truyện hấp dẫn và những nhân vật sống động.

  • 4 sao - Đọc tại trang 150

    Không gian và bối cảnh trong truyện được mô tả rất chi tiết, khiến người đọc dễ dàng hòa mình vào câu chuyện.