Chương 1 - Đứa Cháu Lạc Giữa Hào Môn
Mẹ tôi là thiên kim thất lạc của nhà họ Phó.
Chỉ tiếc là khi nhà họ Phó tìm được bà, bà đã mất rồi.
Bà nằm lại trên mảnh đất vàng cằn cỗi đã nuôi dưỡng bà cả đời, yên bình như thể chỉ đang ngủ một giấc dài.
Tôi nhìn người đàn ông mà lẽ ra tôi phải gọi là ông ngoại bước xuống từ chiếc xe đen bóng.
Ông mặc áo khoác dạ đen phẳng phiu, hoàn toàn lạc lõng giữa mảnh đất vàng bụi mờ này.
Ông đứng thật lâu, sau đó quay người lại, lạnh nhạt hỏi tôi:
“Có muốn về cùng ta không?”
Tôi khẽ gật đầu, đáp một tiếng: “Vâng.”
Ông có lẽ tưởng tôi muốn về nhận người thân.
Nhưng không phải vậy.
Lúc còn sống, mẹ thường ôm tôi, chỉ vào tấm ảnh trong sách giáo khoa mà nói:
“Con gái, phải bước ra ngoài, thay mẹ, thay ông ngoại con đi nhìn thế giới ngoài kia.”
Nhà họ Phó là một tấm ván đủ cao, đủ chắc để tôi bước ra ngoài.
Tôi phải đi.
Vì tôi muốn học những điều tốt nhất, vào trường đại học tốt nhất, và nhìn thấy một thế giới thật rộng lớn.
Đường trở về nhà họ Phó, trầm mặc và kéo dài đến ngột ngạt.
Gương mặt nghiêng của ông ngoại mang những đường nét lạnh lùng cứng rắn, hoàn toàn không có chút ý muốn trò chuyện.
Tôi cũng im lặng, gần như dán cả mặt vào cửa kính xe, tham lam nhìn ra thế giới bên ngoài — thế giới mà mẹ tôi từng ao ước.
Quá nhiều người, quá nhiều xe, quá nhiều ánh đèn rực rỡ khiến mắt tôi cay xè.
Xe cuối cùng dừng lại trước một cánh cổng kiểm tra nghiêm ngặt, đi qua con đường rợp bóng cây, yên tĩnh đến rợn người, và đỗ trước một tòa nhà trắng muốt, lộng lẫy như cung điện mà ngay cả trên tivi tôi cũng chưa từng thấy.
Trước cửa đã có một đám người đứng đợi.
Dẫn đầu là một bà lão mặc sườn xám màu xanh thẫm, chất vải cao cấp, tóc búi gọn gàng, tay cầm khăn tay liên tục lau đi đôi mắt đỏ hoe — đó hẳn là bà ngoại tôi.
Bên cạnh bà là một người đàn ông trung niên mặc vest chỉnh tề, là cậu tôi — Phó Nguyên Tu.
Cạnh ông là một thiếu niên gầy cao, tóc nhuộm màu hạt dẻ — anh họ tôi, Phó Văn Bân.
Còn một người phụ nữ nữa, đứng sau lưng bà ngoại nửa bước, thân thiết khoác tay bà, trông tầm hơn bốn mươi, được chăm chút kỹ lưỡng. Bà ta nhìn tôi, ánh mắt vừa đủ tò mò, vừa đủ thương hại.
Về sau tôi mới biết, đó chính là người đã thay mẹ tôi lớn lên trong nhung lụa ở nhà họ Phó — giả thiên kim Phó Nguyên Mẫn.
Và đứng cạnh bà ta, là con gái — Dư Văn Linh, bằng tuổi tôi, ăn mặc chỉn chu, nhìn như một cô công chúa nhỏ.
Ánh mắt Dư Văn Linh nhìn tôi là thẳng thắn nhất, đầy vẻ chán ghét không che giấu, như máy quét quét từ đôi giày thể thao đã bung keo, tới chiếc quần bạc màu vì giặt nhiều, rồi dừng lại nơi mái tóc khô xơ của tôi.
“Đây là con của chị sao? Tên là Tư Nam đúng không? Đi đường vất vả rồi.”
Phó Nguyên Mẫn lên tiếng đầu tiên, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
Bà ngoại như bừng tỉnh, bước lên một bước, mắt đỏ hoe hơn nữa.
“Con à, đứa cháu khổ của bà… bao năm nay, con khổ rồi…”
Bà đưa tay định kéo tôi, nhưng tôi gần như theo phản xạ mà lùi lại, giấu tay ra sau lưng.
Bàn tay tôi thô ráp, lòng bàn tay chai sần vì làm việc, móng tay vẫn còn dính lớp bụi đất không tẩy sạch.
Còn tay bà thì trắng và mịn, tôi sợ mình sẽ làm bà đau.
Bàn tay bà ngoại khựng lại giữa không trung, nét buồn trên mặt đông cứng trong chốc lát, mang theo một chút ngượng ngùng.
Ông ngoại thì chẳng có biểu cảm gì, như thể không nhìn thấy cảnh đó, đi thẳng vào trong.
“Còn đứng cả ngoài này làm gì? Vào rồi nói.”
Phòng khách rộng vượt quá sức tưởng tượng của tôi.
Tôi bước đi dè dặt trên đôi giày thể thao lấm lem bùn đất.
Người giúp việc lặng lẽ mang trà ra.
Chiếc tách trong suốt đến mức tôi không dám chạm vào, sợ chỉ cần chạm là sẽ vỡ.
Cậu tôi ngồi xuống sofa đối diện, châm một điếu thuốc, nheo mắt đánh giá tôi.
“Bao nhiêu tuổi? Trước đây học ở đâu? Học lực thế nào?”
“Mười bảy, học lớp mười một ở thị trấn. Học cũng tạm.”
Tôi cúi đầu, trả lời ngắn gọn.
Ở ngôi trường cấp ba thị trấn thiếu thốn giáo viên, đứng đầu lớp cũng chẳng có gì to tát, nhưng trong mắt họ, chắc chẳng đáng để nhắc đến.
“Cũng tạm là cỡ nào?”
Ông rít một hơi thuốc, hỏi tiếp.
“Top đầu khối.”
Tôi đáp.
Phó Văn Bân lập tức bật cười khẩy không hề che giấu.
“Top đầu ở thị trấn à? Về đây chắc rớt xuống đáy rồi. Trường bọn tôi là trường trọng điểm quốc gia đó.”
Dư Văn Linh thì thầm với mẹ, giọng vừa đủ để ai cũng nghe thấy.
“Mẹ, mẹ nhìn đôi giày của cô ta kìa… còn cái quần nữa, xấu chết đi được, hình như còn có mùi nữa…”
Phó Nguyên Mẫn khẽ vỗ nhẹ con gái một cái.
“Văn Linh! Đừng nói bậy. Tư Nam vừa mới từ quê lên, đường xa bụi bặm, người có hơi bẩn là chuyện bình thường.”
Rồi bà ta lại quay sang tôi, mỉm cười bất lực.
“Tư Nam à, cháu đừng để ý. Sau này thiếu gì, cứ nói với dì, dì chuẩn bị cho cháu.”
Dì.
Bà ta gọi một cách tự nhiên, như thể thật sự là em gái ruột của mẹ tôi.
Bà ngoại vẫn nhìn tôi với ánh mắt đầy đau xót, lẩm bẩm.
“Giống lắm… thật sự rất giống… đôi mắt này, giống hệt tôi lúc trẻ…”
Còn ông ngoại thì ngồi trên chiếc ghế đơn dành riêng cho chủ nhà, tay cầm tờ báo, từ đầu đến cuối không hề lên tiếng.
Nhưng thỉnh thoảng, ánh mắt ông vẫn dừng lại trên người tôi.