Chương 2 - Đứa Cháu Lạc Giữa Hào Môn
Ánh mắt đó không giống một người ông đang nhìn cháu gái, mà giống như đang đánh giá một món tài sản.
Tôi ngồi thẳng lưng, mặc cho họ nhìn.
Tôi biết tôi rất giống mẹ, nhất là đôi mắt này.
Có lẽ, đó là thứ duy nhất khiến tôi có tư cách ở lại nơi này.
2
Từ giây phút tôi bước qua cánh cổng nhà họ Phó, Dư Văn Linh đã xem tôi là kẻ thù số một.
Cô ta sợ tôi sẽ cướp đi mọi ánh nhìn, mọi sự yêu chiều đáng lẽ thuộc về mình.
Bàn ăn tối dài đến mức vô lý, bày đầy những bộ đồ ăn tinh xảo và các món tôi chưa từng nghe tên.
Tôi bắt chước họ, lặng lẽ ăn từng miếng nhỏ món cá áp chảo trong đĩa trước mặt.
Mùi vị rất ngon, nhưng tôi chẳng cảm thấy gì cả.
Dư Văn Linh đảo mắt, cố làm ra vẻ vô tội mà hỏi tôi:
“Chị Tư Nam, lúc đến đây chị đi máy bay à? Lần đầu đi hả? Cảm giác sao?”
Tôi nuốt thức ăn trong miệng, thành thật trả lời.
“Ừ, lần đầu. Thật kỳ diệu, bay một cái đã đến rất xa.”
Cô ta lập tức trợn to mắt, giọng kéo cao.
“Woa! Thật sự là lần đầu đi máy bay à? Thế còn tàu cao tốc? Chị từng đi chưa?”
Tôi lắc đầu.
Giọng cô ta càng khoa trương hơn.
“Thế tàu điện ngầm thì sao? Chị sẽ không nói là cả tàu điện cũng chưa từng đi đó chứ? Thật quá đáng rồi.”
Tôi vẫn bình tĩnh trả lời như cũ.
“Chưa đi.”
Cô ta bật cười khinh khỉnh.
“Đúng là nhà quê.”
Cả bàn ăn chợt im phăng phắc.
Phó Văn Bân cúi đầu, vai run nhẹ, rõ ràng đang cố nín cười.
Cậu tôi chắc đã đá nhẹ một cái dưới bàn, nhưng không nói gì.
Phó Nguyên Mẫn tỏ vẻ bất đắc dĩ, liếc con gái trách nhẹ một cái, nhưng cũng chẳng ngăn cản.
Bà ngoại hé miệng định nói, nhưng lại nhìn sắc mặt ông ngoại, cuối cùng chỉ im lặng.
Tôi đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn Dư Văn Linh.
“Vậy cô đã từng thấy đất chưa?”
Cô ta suýt bật ra câu “Ai mà chưa thấy đất”, nhưng tôi không để cô ta nói hết.
“Không phải là đất được lát gọn ghẽ, trồng cỏ xanh mướt ở mấy khu công viên đâu. Là loại đất thô ráp nhất, mưa xuống thì nhão nhoẹt, nắng lên thì nứt toác, trong đất có đủ loại côn trùng kỳ quái, có dấu hang chuột đào xuyên.”
Nụ cười trên mặt Dư Văn Linh đông cứng lại.
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, giọng vẫn bình tĩnh.
“Cô biết củ khoai tây mọc thế nào không? Tôi không nói mấy củ được dùng để làm thí nghiệm đâu, mà là loại trồng thật dưới đất. Cô biết mùa thu hoạch, chỉ cần bổ một nhát cuốc xuống là có thể lật lên bao nhiêu củ không?”
“Cô từng thấy cách người ta thu hoạch cải dầu và lúa mạch trên sườn núi chưa? Từng thấy phân trâu phơi khô trên đất chưa? Từng ngủ trên cái giường sưởi đất vào mùa đông chưa? Cái giường sưởi bằng phân trâu đốt lên, ấm cả đêm ấy. Cô từng thấy mắt giếng chưa? Từng uống nước suối chảy ra từ đó chưa?”
Tôi hỏi từng câu, từng câu, khiến sắc mặt Dư Văn Linh từ đỏ chuyển sang trắng, môi mấp máy nhưng không nói nên lời.
Mọi người xung quanh cũng sững lại.
Ngay cả ông ngoại, người vẫn luôn giữ nguyên biểu cảm, cũng từ sau tờ báo ngẩng mắt lên, nhìn tôi bằng ánh mắt trầm mặc.
“Những thứ đó, tôi đều biết.”
Tôi nói từng chữ một, ánh mắt lướt qua Dư Văn Linh, rồi quét cả bàn ăn.
“Tây Bắc là nhà của tôi. Ở đó không có máy bay, không có tàu cao tốc, càng không có tàu điện ngầm. Chỉ có những chiếc xe tải lớn, chở sản vật từ đất đai ấy đi khắp nơi, đi tới cả bàn ăn tối nay của chúng ta. Chính những thứ đó đã nuôi sống hàng triệu người như tôi.”
“Vậy thì, chưa từng đi tàu điện ngầm, chưa từng đi tàu cao tốc, có gì đáng cười sao?”
“Tôi từng nghĩ, người sống ở thành phố lớn đều rất giỏi. Nhưng giờ xem ra, cũng chẳng khác tôi là mấy.”
Nói xong, tôi không nhìn ai nữa, cầm đũa, tiếp tục ăn miếng cá đã nguội lạnh.
Bàn ăn rơi vào một sự yên lặng gần như ngưng đọng.
Ông ngoại nhìn tôi rất lâu, ánh mắt phức tạp như thể lần đầu tiên thật sự nhìn thấy tôi.
3
Từ sau hôm đó, ánh mắt Phó Nguyên Mẫn nhìn tôi đã khác.
Chỉ cần cậu tôi thỉnh thoảng hỏi han đôi câu về chuyện học hành, bà ta sẽ lập tức chuyển chủ đề một cách nhẹ nhàng, khéo léo lôi chuyện Văn Linh mới học bài piano gì, đang tập múa ba-lê thế nào, nhấn mạnh “giáo dưỡng” và “tài năng” của con gái mình.
Tôi không hiểu bà ta lấy đâu ra cảm giác nguy cơ đó, cũng không muốn hiểu.
Bởi vì tôi chẳng hề quan tâm.
Thế giới của tôi rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ chứa được sách vở và bài tập.
Tất cả những điều ở đây đều không liên quan đến tôi.
Thứ duy nhất tôi muốn, là nắm chặt lấy cơ hội lần này, liều mạng mà học.
Trường phân tôi vào lớp (20), lớp thường.
Còn Phó Văn Bân và Dư Văn Linh, đương nhiên là ở lớp tinh anh, nơi có giáo viên tốt nhất.
Văn Linh ở trường không ngừng rêu rao về “lai lịch” của tôi.
Chẳng bao lâu sau, cả lớp (20) đều biết có một nữ sinh mới chuyển đến từ vùng nghèo khó, là một “con nhà quê chính hiệu”.