Chương 7 - Đứa Cháu Lạc Giữa Hào Môn

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi dừng một chút, cổ họng nghẹn lại, nhưng vẫn cố nói tiếp.

Vì đây là điều mà cháu đã muốn nói với ông từ rất lâu, và cảm thấy nhất định phải nói.

“Thật ra, mẹ cháu cho đến lúc mất, cũng chưa từng oán trách chuyện năm đó các người về quê mà bỏ rơi bà ấy.”

Tôi nhìn thấy đồng tử ông ngoại co lại dữ dội, tay cầm sổ cũng khẽ run lên.

“Nhưng trong lòng mẹ cháu, người đã cưu mang bà ấy trong lúc khốn khó nhất, dùng cả đời để nuôi nấng bà ấy khôn lớn — ông ngoại Lâm mới là người cha thực sự. Là chỗ dựa duy nhất của bà.”

“Và với cháu, ông ấy cũng là người ông ngoại duy nhất trong cuộc đời này.”

“Cháu có thể dựa vào năng lực của mình để bước tiếp. Còn những khoản tiền này.”

Tôi chỉ vào cuốn sổ.

“Đợi sau khi cháu đỗ đại học, có khả năng rồi, sẽ sớm hoàn trả lại đầy đủ.”

Nói xong, tôi đứng dậy, hơi cúi người.

“Không làm phiền ông nghỉ ngơi nữa.”

Tôi quay người rời khỏi thư phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại sau lưng.

9

Ngày thi đại học ngày một đến gần, chuyện tôi quay về quê để dự thi cũng chính thức được đưa lên lịch.

Ngoài dự đoán của tôi, người chịu trách nhiệm đưa tôi về lại là cậu.

Sáng sớm hôm xuất phát, trước cổng biệt thự nhà họ Phó hiếm khi tụ tập đông người như vậy.

Phó Nguyên Mẫn xách một túi quà khá tinh xảo, bước đến trước mặt tôi, giọng đầy quan tâm.

“Tư Nam à, con sắp đi rồi sao? Dì có chuẩn bị một ít đặc sản, bánh kẹo, trái cây sấy các thứ. Con mang về chia cho những người đã từng chăm sóc con ở quê, cũng xem như một chút lòng thành của nhà họ Phó.”

Lời nói thì đẹp, nhưng ánh mắt bà ta thì lạnh như băng.

Dư Văn Linh đứng phía sau mẹ, khoanh tay trước ngực, không hề che giấu ánh nhìn hả hê.

“Đúng thế, chị Tư Nam, về quê rồi thì phải giữ tâm lý ổn định nha. Đừng để vì tâm trạng mất cân bằng hay không quen khí hậu mà ảnh hưởng thi cử đấy. Làm thủ khoa lâu như vậy, nếu mà cuối cùng lại ngã ngựa thì… thật sự buồn cười lắm luôn đó.”

Cô ta cố tình kéo dài giọng, từng chữ đều mang theo ác ý rõ rệt.

Tôi còn chưa kịp mở miệng, thì một giọng nói đầy mất kiên nhẫn đã chen ngang.

“Dư Văn Linh.”

Phó Văn Bân không biết đã đi đến từ lúc nào, vẫn là dáng vẻ lười nhác quen thuộc.

Cậu ta liếc nhìn Dư Văn Linh từ đầu đến chân, giễu cợt nói:

“Lo cho điểm số của mày trước đi. Kỳ thi thử này mày có được ba trăm điểm không? Với cái thành tích đó, dù nhà có bỏ tiền gửi mày đi, mấy trường dự bị đàng hoàng người ta cũng chưa chắc nhận. Lo mà tính đường có trường nào chịu nhận mày học đi, đừng để cuối cùng thành kẻ ăn không ngồi rồi.”

“Phó Văn Bân! Anh…”

Dư Văn Linh tức đến đỏ mặt, giậm chân định cãi lại, nhưng bị Phó Nguyên Mẫn kéo tay ngăn lại, ra hiệu bảo cô ta đừng gây chuyện thêm.

Phó Văn Bân không buồn để ý đến họ nữa, quay người đi thẳng đến trước mặt tôi.

Cậu ta móc từ túi ra một cây bút máy màu đen, thân bút đã hơi mòn nhưng được giữ gìn rất tốt.

Cậu ta đưa tay ra, giọng có chút ngượng ngùng.

“Cho đấy.”

Tôi khựng lại, chưa kịp giơ tay nhận.

Cậu ta lảng mắt đi chỗ khác, giải thích.

“Cây này tôi dùng từ bé, mỗi lần thi đều mang theo. Coi như là bùa may mắn của tôi. Nể tình coi như cô cũng tạm được gọi là đối thủ, đại phát từ bi cho mượn xài tạm.”

Nói đến đây, giọng cậu ta trầm xuống, nhưng từng chữ vẫn rõ ràng.

“Thi cho tốt vào. Tôi còn chờ gặp lại cô ở Thanh Hoa hay Bắc Đại để tiếp tục so tài đấy.”

Tôi nhìn cậu ta, nhận lấy cây bút còn vương hơi ấm, khẽ gật đầu.

“Cảm ơn. Tôi sẽ cố gắng.”

Lúc này, bà ngoại được người giúp việc dìu bước ra.

Đôi mắt bà sưng đỏ, rõ ràng vừa khóc.

Bà ôm chầm lấy tôi, giọng nghẹn ngào.

“Tư Nam, cháu ngoan của bà… về thi cẩn thận nhé, đừng căng thẳng. Thi xong thì gọi cho cậu, để cậu đến đón con về ngay. Bà ngoại đã chuẩn bị rất nhiều món ngon, chờ con về ăn… nhất định phải trở về đó nha…”

Tôi để bà ôm, lòng có chút chua xót, nhưng chỉ lặng lẽ vỗ nhẹ lưng bà, không đưa ra lời hứa nào.

Từ đầu đến cuối, ông ngoại đều không xuất hiện.

Có lẽ là không biết phải đối mặt thế nào với cuộc chia tay này, hoặc cũng có thể, trong mắt ông, chuyến đi này vốn dĩ đã được định sẵn là một lần rời xa không cần tiễn biệt.

Cậu tôi đứng bên cạnh xe, xem đồng hồ rồi nhắc:

“Mẹ, không còn sớm nữa. Nên đi thôi, đừng để chậm trễ hành trình của Tư Nam.”

Bà ngoại lúc đó mới lưu luyến buông tôi ra, vừa lau nước mắt vừa dặn đi dặn lại.

Tôi quay đầu nhìn lại căn biệt thự trắng đã lưu giữ gần hai năm ký ức của mình, xách hành lý đơn giản, cúi người bước vào xe.

10

Chiếc xe rời khỏi thành phố, một đường thẳng tiến về phía Tây.

Khung cảnh bên ngoài cửa sổ dần thay đổi, từ phố phường sầm uất đến đồng bằng bát ngát, rồi đồi núi nhấp nhô, cho đến khi mảnh đất vàng rộng lớn, hoang hoải quen thuộc kia lại hiện ra trước mắt tôi.

Trên đường đi, cậu tôi không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng hỏi tôi ôn tập thế nào, hoặc dặn dò vài câu về kỳ thi sắp tới.

Thái độ của cậu hôm nay, so với khi còn ở nhà họ Phó, dường như đã có thêm đôi phần ấm áp.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)