Chương 6 - Đứa Cháu Lạc Giữa Hào Môn
Bà ngoại gần như ngã quỵ, được người giúp việc đỡ lấy, vừa run rẩy vừa gào lên:
“Nguyên Mẫn! Văn Linh! Mau xuống đi! Đừng làm chuyện dại dột! Mẹ hứa với con, mẹ cái gì cũng hứa!”
Cậu tôi thì mặt mày đen kịt, gằn giọng quát lớn:
“Phó Nguyên Mẫn! Cô phát điên cái gì vậy! Mau xuống đây! Nhìn cô kìa, ra cái thể thống gì nữa!”
Ông ngoại đứng ở vị trí gần nhất, ngẩng đầu nhìn mẹ con họ, nét mặt âm trầm, không nói một lời.
Đúng lúc đó, một giọng nói lười biếng vang lên từ ban công bên cạnh tôi.
“Nhảy đi.”
Là Phó Văn Bân.
Không biết từ lúc nào đã lững thững bước ra đó, trong tay còn cầm lon coca, ánh mắt dửng dưng nhìn cảnh tượng hỗn loạn, giọng điệu lộ rõ sự mất kiên nhẫn.
“Nếu từ đó nhảy xuống mà thực sự chết được, thì chứng tỏ hai người đúng là số tận, ông trời cũng không cứu nổi.”
“Càng tốt, mỗi lần có điểm thi là bạn bè tôi lại hỏi, con bé đứng bét lớp đó có phải em tôi không. Mất mặt chết được.”
Mấy câu nói của cậu ta như dao cứa thẳng vào lớp không khí bi thương giả tạo đang bao trùm.
Phó Nguyên Mẫn nghẹn họng không nói nổi một chữ, Dư Văn Linh cũng chết sững, tiếng khóc kẹt lại trong cổ, nhưng chưa được bao lâu, cả hai lại càng khóc to hơn.
Cậu tôi mặt tối sầm, quát cậu ta cút về phòng đừng gây thêm chuyện.
Tôi thấy cậu ta chỉ nhún vai, đeo tai nghe vào, quay lại lẩm nhẩm học từ vựng.
Màn kịch rối loạn kéo dài suốt cả buổi chiều, cuối cùng cũng kết thúc sau khi ông ngoại lên tiếng.
Phó Nguyên Mẫn và Dư Văn Linh được người ta dìu xuống khỏi tầng thượng, cả hai ôm nhau khóc như thể vừa bị thiên hạ ruồng bỏ.
Cơn sóng tạm thời lắng xuống, nhưng khói thuốc súng vẫn còn vương vất trong không khí.
Đến giờ cơm tối, bầu không khí nặng nề đến mức ngột ngạt.
Ông ngoại, người từ nãy đến giờ vẫn im lặng, cuối cùng đặt đũa xuống, trịnh trọng tuyên bố:
“Chuyện hộ khẩu, dừng ở đây. Không chuyển nữa.”
Phó Nguyên Mẫn ngẩng đầu, vẻ mặt lộ rõ vui mừng, nhưng rất nhanh đã cúi xuống, cố giấu cảm xúc.
Bà ngoại há miệng, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn im lặng.
Cậu tôi cau mày, còn định khuyên thêm, nhưng thái độ của ông ngoại đã không cho phép ai phản bác.
Còn tôi, từ đầu đến cuối chỉ yên lặng ăn cơm.
Kết quả này, tôi không hề ngạc nhiên.
Giữa sự yên ổn giả tạo của nhà họ Phó và một “người ngoài” như tôi, ông ngoại từ đầu đã lựa chọn rõ ràng.
8
Tối hôm đó, khi tôi đang chuẩn bị tiếp tục luyện đề, người giúp việc gõ cửa, nói ông ngoại mời tôi xuống thư phòng một chuyến.
Tôi có hơi bất ngờ, đặt bút xuống rồi bước đi.
Trong thư phòng chỉ có một chiếc đèn bàn được bật lên, ánh sáng vàng nhạt kéo bóng ông ngoại dài lê thê trên nền gạch.
Ông ngồi sau bàn làm việc, ra hiệu cho tôi ngồi xuống.
“Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, làm phiền cháu rồi.”
“Ôn thi là quan trọng, không nên để những việc này làm phân tâm.”
Tôi không lên tiếng, chỉ yên lặng chờ ông nói tiếp.
Ông trầm ngâm một lúc, rồi mở lời:
“Hộ khẩu… tình hình hơi đặc biệt, tạm thời không chuyển nữa. Nhưng cháu yên tâm, chuyện quay về thi đại học, lịch trình, nơi ở, mọi thứ sẽ được sắp xếp chu đáo, tuyệt đối không để cháu phải lo. Cháu chỉ cần tập trung thi là được.”
Ông nhìn tôi, trong mắt mang theo một thứ cảm xúc rất phức tạp.
“Còn nữa, học phí và sinh hoạt phí bốn năm đại học sau này, cháu cũng không cần bận tâm. Nếu sau đó cháu muốn học tiếp, đi du học, học thạc sĩ, tiến sĩ… dù là ở đâu, cần bao nhiêu tiền, đều do ông lo. Nhà họ Phó sẽ chu cấp mọi điều kiện cho cháu đi đến cuối con đường.”
Có lẽ, trong mắt ông, đó đã là lời bù đắp và hứa hẹn lớn nhất mà ông có thể đưa ra.
Dùng tiền bạc để bù đắp tình cảm thiếu hụt và những bất công trong lựa chọn.
Tôi lặng lẽ lắng nghe, rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
“Cảm ơn ý tốt của ông, nhưng không cần đâu ạ.”
Sau đó, dưới ánh nhìn có phần sửng sốt của ông, tôi đặt một cuốn sổ nhỏ lên bàn, đẩy tới trước mặt ông.
“Đây là gì?”
Ông hỏi.
Tôi bình tĩnh giải thích.
“Đây là toàn bộ khoản chi tiêu từ khi cháu về nhà họ Phó đến nay. Bao gồm tiền ăn, tiền ở, quần áo, sách vở, đồ dùng mà ông, bà, cậu và dì đã mua cho cháu… tất cả những gì cháu nhớ được đều đã ghi lại, quy đổi ra giá thị trường hiện tại.”
Ông ngoại cầm cuốn sổ, nhưng chưa vội mở ra.
Ông ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt phức tạp.
“Cháu vẫn luôn ghi lại những thứ này?”
“Vâng.”
Tôi thẳng thắn đối diện với ánh nhìn ấy, khẽ gật đầu.
“Lúc đó cháu chọn về cùng ông không phải để nhận sự giúp đỡ, càng không phải để nhận người thân. Cháu chỉ muốn được đi học.”
“Cháu tin ông có thể cho cháu điều kiện học tốt nhất, để cháu có cơ hội vào được đại học tốt nhất.”
“Hiện tại mục tiêu đó về cơ bản đã đạt được. Cháu biết ơn những gì nhà họ Phó đã cho cháu, nhưng những chi phí vật chất này, cháu không muốn nợ.”
