Chương 4 - Đứa Cháu Lạc Giữa Hào Môn

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Lặng lẽ giặt sạch vết mực, đứng trong bóng tối học từ vựng, đứng cả buổi để nghe giảng.

Tôi bắt đầu dành nhiều thời gian hơn trong thư viện, hoặc ở lì trong phòng làm đề.

Đến kỳ thi cuối kỳ, thành tích của tôi không những không giảm mà còn vững vàng giữ ngôi đầu khối, bỏ xa người đứng thứ hai, trở thành một truyền thuyết trong mắt cả trường.

Phó Nguyên Mẫn không thể ngồi yên nữa.

Bà ta không còn hài lòng với mấy lời bóng gió hay vài câu ngụ ý, mà bắt đầu “lo lắng” công khai trước mặt bà ngoại.

“Mẹ à, Tư Nam đúng là thông minh, nhưng mẹ không thấy con bé quá lạnh lùng, quá xa cách sao? Về đây bao lâu mà chẳng thân thiết với ai, suốt ngày chỉ vùi đầu học. Con biết con bé từng sống khổ, có chút oán hận cũng bình thường, nhưng dù sao cũng là người một nhà. Nó như thế, chẳng phải đang tự coi mình là người ngoài sao…”

Bà ngoại chỉ nghe chứ không đáp.

Bà ta lại quay sang than thở với cậu tôi.

“Anh à, với thành tích thế này, e là Thanh Hoa Bắc Đại cũng thấy thấp. Con bé chí lớn tâm cao, sau này chắc chắn sẽ bay xa, đến lúc đó quay đầu nhìn lại cũng không có. Vẫn là Văn Linh tốt, tuy học hành bình thường nhưng tâm tính thuần hậu, biết quan tâm, thật lòng coi nơi này là nhà.”

Nhưng cậu tôi sắc sảo hơn tôi tưởng.

Ông không ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt nói:

“Thay vì phí công nói mấy lời bóng gió trước mặt tôi, cô nên bớt chút thời gian lo cho thành tích của Văn Linh. Thi lần nào cũng chót bảng, có tiền gửi đi nước ngoài cũng phải có tí mặt mũi. Đừng để người ta cười vào mặt nhà họ Phó.”

5

Học kỳ hai lớp mười một, kỳ thi Olympic Toán học toàn quốc chính thức khởi động.

Trường thành lập đội tuyển, tôi và Phó Văn Bân đều được chọn.

Còn Dư Văn Linh, đến cả vòng sơ tuyển cấp trường cũng không qua nổi.

Trong thời gian huấn luyện, Phó Văn Bân cùng nhóm bạn lớp tinh anh rõ ràng kết bè kéo cánh, bàn bài thì cố tình gạt tôi ra ngoài, tài liệu cũng giấu giấu giếm giếm.

Tôi chẳng bận tâm, yên tĩnh càng tốt.

Một mình mày mò đám đề thi khó đến mức rối óc, vậy mà lại gặm ra được chút niềm vui thuần túy.

Vòng chung kết tổ chức ở tỉnh khác.

Trước khi lên đường, Dư Văn Linh chặn tôi ở hành lang, giọng nói chua đến nhỏ được nước.

“Ồ, học bá đại nhân sắp đi giành vinh quang cho nhà rồi đấy à? Chúc chị thi tốt nha, ráng mang về cái ‘giải khuyến khích’ cho cả nhà mừng.”

Tôi chẳng buồn liếc mắt, cứ thế bước ngang qua người cô ta.

Vài ngày sau, kết quả được công bố.

Tôi mang về cho trường một tấm huy chương vàng nặng trĩu, đồng thời lọt vào top 60 toàn quốc, giành được suất vào đội tuyển quốc gia.

Còn Phó Văn Bân, chỉ nhận được một tấm huy chương đồng.

Tin tức như mọc cánh, bay khắp trường, gây ra một cơn chấn động còn lớn hơn cả kỳ thi tháng trước.

Đến cả hiệu trưởng nghiêm khắc nhất trường cũng đích thân đến lớp tôi, khen ngợi tôi trước mặt tất cả học sinh.

Tôi ôm tấm huy chương lấp lánh trở về nhà họ Phó.

Sắc mặt Phó Văn Bân đen như đáy nồi, viện cớ cơ thể không khỏe mà nhốt mình trong phòng.

Ông ngoại cầm lấy tấm huy chương, đưa dưới ánh đèn ngắm kỹ, lặp đi lặp lại.

Trên mặt ông lần đầu hiện lên một biểu cảm gần giống nụ cười.

Ông nhìn tôi, chỉ nói hai chữ.

“Tốt lắm.”

Phó Nguyên Mẫn lập tức đón lời.

“Phải đó ba, Văn Bân nhà mình cũng được huy chương đồng cơ mà! Cuộc thi tầm cỡ quốc gia như vậy, có giải đã là giỏi lắm rồi. Con cháu nhà họ Phó đúng là không tệ chút nào.”

Bà ta lại một lần nữa cố tình làm mờ khoảng cách giữa tôi và Phó Văn Bân.

Nhưng lần này, đến cả bà ngoại — người vẫn luôn yếu đuối và mơ hồ — cũng nhận ra sự khác biệt.

Ánh mắt bà nhìn tôi, là thật lòng tự hào, không chút che giấu.

Tấm huy chương vàng từ kỳ thi toán, như một đường ranh giới rõ ràng, phân biệt hoàn toàn tôi với những người trẻ khác trong nhà họ Phó.

Trong trường, không ai còn dám gọi tôi là “nhà quê” hay “thổ cẩm” trước mặt.

Những ánh mắt từng đầy địch ý, giờ biến thành ngưỡng mộ và lấy lòng.

Thầy cô coi tôi như báu vật, tất cả tài nguyên học tập, cơ hội thi cử đều ưu tiên cho tôi trước tiên.

Tôi như thể chỉ sau một đêm, đã có được mọi thứ.

Nhưng trong biệt thự nhà họ Phó, không khí lại trở nên căng thẳng và vi tế hơn bao giờ hết.

Cậu tôi, Phó Nguyên Tu, bắt đầu chủ động nhắc đến những dự án công ty đang triển khai trước mặt tôi, nói về mô hình kinh doanh, thậm chí bóng gió hỏi tôi sau này có muốn học tài chính hoặc quản trị không.

Trong lời nói thấp thoáng ý định bồi dưỡng tôi nối nghiệp gia tộc.

Chuyện này như chạm đúng dây thần kinh nhạy cảm nhất của Phó Nguyên Mẫn.

Cảm giác nguy cơ của bà ta lên đến đỉnh điểm.

Ánh mắt bà ta nhìn tôi, đã không còn giữ nổi vẻ dịu dàng giả tạo trước đây.

Bà ta bắt đầu tăng tốc bồi dưỡng Dư Văn Linh, thường xuyên dẫn con gái đi dự tiệc hội danh viện, học cắm hoa, trà đạo, lễ nghi xã giao.

Muốn dùng cái gọi là “khí chất thượng lưu” để đối đầu với ánh hào quang mà tôi giành được bằng thực lực.

Còn Dư Văn Linh thì như con mèo bị giẫm trúng đuôi, trở nên kích động và hung hăng hơn bao giờ hết.

Có lần, cô ta lén lẻn vào phòng tôi lúc tôi không có nhà, định xé nát tập vở ghi chú và tổng hợp sai lầm mà tôi đã dày công ghi chép mấy tháng trời.

Tôi vừa quay về lấy đồ, bắt gặp ngay tại cửa, lập tức túm chặt cổ tay cô ta đang giơ lên cao.

“Cô làm gì đấy?!”

Tôi quát, giọng lạnh băng.

Đó là lần đầu tiên tôi để lộ cảm xúc sắc bén như thế trước mặt cô ta.

Dư Văn Linh bị ánh mắt và khí thế của tôi làm sững người một chút, rồi càng điên cuồng giãy dụa, hét lên:

“Mày đắc ý cái gì chứ, Lâm Tư Nam! Mày có giỏi thì sao? Mày họ Lâm Không phải họ Phó! Tất cả những gì của nhà họ Phó này, sau này đều là của tao với anh tao! Mày là con hoang từ bên ngoài chui vào, đừng mơ lấy được một xu! Mày và con mẹ chết tiệt của mày đều không xứng!”

“Bốp!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)