
Khi ta ôm con trai , bước qua cửa chính vương phủ, suýt nữa làm quản gia trợn tròn cả mắt..
.“Vương… Vương phi! Người đây là…”.
Lão chỉ tay vào chiếc váy bông trên người ta, đã chẳng mới mà cũng không cũ, lại đưa tay chỉ về phía cỗ xe bò cọt kẹt nơi cửa phủ, môi mấp máy như phát run..
“Đi đến trang trại đó.”.
Ta khẽ nâng hài tử lên cao một chút, tiểu tử kia đang chuyên tâm gặm chiếc bánh mài răng, nước miếng nhỏ ướt một bên vai áo ta..
“Chẳng phải đã báo với ngươi rồi sao? Chìa khoá kho đã giao, sổ sách cũng để lại, còn gì cần hỏi nữa?”.
Khuôn diện bảo dưỡng khéo léo của quản gia lúc này nhăn nhúm như trái khổ qua..
“Vương phi! Việc này… việc này thật sự không hợp lễ nghi! Người là đường đường thân vương phi, lại ngồi xe bò? Nếu để người ngoài biết được…”.
“Biết thì sao?”.
Ta cắt lời, một chân giẫm lên bệ gỗ bên xe bò..
“Ngay cả Vương gia cũng chẳng có lời nào, ngươi lại có dị nghị sao?”.
Quản gia nghẹn họng, mặt đỏ bừng như bị hấp chín..
Bình luận