Chương 1 - Cuộc Sống Mới Của Vương Phi

Khi ta ôm con trai , bước qua cửa chính vương phủ, suýt nữa làm quản gia trợn tròn cả mắt..

.“Vương… Vương phi! Người đây là…”.

Lão chỉ tay vào chiếc váy bông trên người ta, đã chẳng mới mà cũng không cũ, lại đưa tay chỉ về phía cỗ xe bò cọt kẹt nơi cửa phủ, môi mấp máy như phát run..

“Đi đến trang trại đó.”.

Ta khẽ nâng hài tử lên cao một chút, tiểu tử kia đang chuyên tâm gặm chiếc bánh mài răng, nước miếng nhỏ ướt một bên vai áo ta..

“Chẳng phải đã báo với ngươi rồi sao? Chìa khoá kho đã giao, sổ sách cũng để lại, còn gì cần hỏi nữa?”.

Khuôn diện bảo dưỡng khéo léo của quản gia lúc này nhăn nhúm như trái khổ qua..

“Vương phi! Việc này… việc này thật sự không hợp lễ nghi! Người là đường đường thân vương phi, lại ngồi xe bò? Nếu để người ngoài biết được…”.

“Biết thì sao?”.

Ta cắt lời, một chân giẫm lên bệ gỗ bên xe bò..

“Ngay cả Vương gia cũng chẳng có lời nào, ngươi lại có dị nghị sao?”.

Quản gia nghẹn họng, mặt đỏ bừng như bị hấp chín..

Vương gia ư?.

A, cái vị phu quân trên danh nghĩa kia, Duệ Thân Vương Tiêu Nghiễn, là đệ ruột của Thánh thượng hiện nay..

Chắc hẳn đã sớm quên mất hắn còn một vị vương phi, còn có một nhi tử..

Tốt lắm..

Ta cũng khoái thanh tịnh..

“Đi đây, trông phủ cho tốt.”.

Ta ôm con chui vào xe bò, buông rèm xuống, ngăn cách khuôn mặt đầy vẻ đau lòng của quản gia..

“Lão Trương, đi thong thả, không vội.”.

“Dạ vâng, Vương phi ngồi cho vững!”.

Lão Trương – người chuyên đánh xe ở trang trại – giơ roi lên nhẹ nhàng, xe bò từ từ lắc lư lăn bánh..

Trong xe trải lớp nệm bông cũ dày dặn, ta ôm lấy con rồi lăn xuống đó..

Tiểu tử gặm bánh xong, mắt đen nhánh nhìn ta, cười khúc khích, lộ ra hai chiếc răng sữa vừa nhú..

“Tiểu tử ngoan,”.

Ta chọc chọc vào đôi má mềm mịn của con,.

“Nương đưa con ra trang trại chơi đùa, mình thì trồng rau, nuôi gà, bắt cá. Xa cái phủ rách kia ra, có được chăng?”.

“A!”.

Nó múa tay nhỏ, biểu thị đồng ý..

Ta hài lòng, cúi đầu hôn con một cái..

Đây mới là cuộc sống ta khát cầu..

Làm cá mặn nằm ngửa, chuyên tâm dưỡng hài nhi..

Ai cũng chớ quấy nhiễu..

Trang trại của Duệ Vương phủ nằm nơi ngoại thành Kinh đô, đi đường mất gần nửa ngày..

Lão Trương đánh xe vững vàng, xe bò lắc lư khiến người mơ màng buồn ngủ..

Ta ôm hài tử, thiêm thiếp ngủ, bất ngờ xe chấn động dữ dội!.

“Dừng——!”.

Bên ngoài vang lên tiếng la hoảng của lão Trương, hoà cùng tiếng ngựa hí long trời lở đất..

Ta lập tức tỉnh giấc, theo bản năng ôm chặt lấy con vào lòng..

“Có chuyện chi vậy?”.

“Vương phi!Ngựa hoảng rồi!Người cùng tiểu thế tử không sao chứ?”.

Giọng lão Trương run rẩy mang theo hoảng loạn..

Ta vén một góc rèm xe..

Chỉ thấy phía trước xe bò, có một cỗ xe ngựa xa hoa lộng lẫy chắn ngang đường, hai con ngựa cao lớn đang bất an giẫm móng cào đất..

Người đánh xe là một gã tiểu tử mũi hếch, thân mặc gấm vóc, thần sắc khinh người..

“Này!Lão già đánh bò phía trước!Mù rồi sao?Nhìn thấy cỗ xe của phủ Quốc công còn không mau tránh ra!Nếu khiến tiểu thư nhà ta bị kinh động, ngươi có gánh nổi không?”.

Lão Trương giận đến mức râu mép rung bần bật..

“Rõ ràng là ngựa các ngươi lao ra dọa bò của ta!Còn dám vu vạ trước!”.

“Khốn nạn!Lão già nhà ngươi!”.

Gã xa phu giơ cao roi da, làm bộ sắp quất xuống..

“Biết bọn ta là ai không?Phủ Hộ Quốc công đấy!Trong xe là tam tiểu thư chính thất của phủ!Biết điều thì cút lẹ cho ta!”.

Hộ Quốc công phủ?.

Ta khẽ nheo mắt..

Là thế gia vọng tộc xếp hàng đầu Kinh đô, danh tiếng vang xa..

Còn vị tam tiểu thư kia, nghe nói là tài nữ kiêm mỹ nhân nổi danh, hơn nữa… còn có vài phần tình ý với cái vị vương gia danh nghĩa của ta..

Lão Trương hiển nhiên cũng biết cái danh Hộ Quốc công phủ, sắc mặt tái đi một chút, song vẫn ưỡn cổ cố chấp:.

“Dù có là hoàng thượng tới đây, cũng phải phân rõ trái phải!Rõ ràng là lỗi của các ngươi!”.

“Muốn chết à!”.

Gã xa phu nổi trận lôi đình, roi da thực sự vung xuống!.

“Bốp!”.

Roi chưa kịp quất xuống người lão Trương, đã bị ta một tay nắm chặt lấy đuôi roi..

Ta ôm hài tử, từ trên xe bò nhảy xuống. Động tác tuy không nhã nhặn gì, nhưng lại mau lẹ vô cùng..

“Vương phi!”.

Lão Trương hoảng hốt đến nỗi sắc mặt tái xanh

Báo cáo