Chương 2 - Cuộc Sống Mới Của Vương Phi
Tên xa phu kia cũng sững người, tựa hồ không ngờ một “thôn phụ” ngồi xe bò lại dám tay không tiếp roi..
Tay ta nắm chặt đuôi roi, chất da thô ráp, có phần đâm nhói..
“Ngươi có còn biết lý lẽ là gì không?”.
Ánh mắt ta quét thẳng về phía tên xa phu, thanh âm chẳng lớn, nhưng lạnh đến thấu xương..
“Đường rộng thế kia, vì cớ gì phải tranh? Kinh động xe bò nhà ta, doạ đến hài tử của ta, chẳng những không chịu nhận lỗi, còn dám ra tay?”.
Tên xa phu bừng tỉnh, gắng sức giật lại roi, song kéo thế nào cũng chẳng nhúc nhích, mặt hắn nhất thời xám lại, gào lên hùng hổ giả vờ hung hãn:.
“Con tiện phụ này từ đâu tới! Mau buông tay! Ngươi có biết bọn ta là ai không? Đây là phủ Hộ Quốc công! Trong xe là…”.
“Trong xe là ai không trọng yếu.”.
Ta lạnh lùng ngắt lời, tay khẽ dùng sức giật mạnh một cái..
Tên xa phu không phòng bị, cả người nghiêng ngả, suýt chút nữa ngã lăn khỏi càng xe..
“Điều trọng yếu là…”.
Ta hờ hững ném roi xuống đất, “phịch” một tiếng nặng nề..
“Ngươi đã dọa khóc hài tử của ta.”.
Tiểu tử trong lòng ta, có lẽ bị động tĩnh ban nãy doạ sợ, cũng có thể là vì gương mặt hung tợn của tên xa phu kia khiến bé hoảng hốt, lập tức mếu máo, rồi “oa” một tiếng lớn, cất tiếng khóc vang vọng..
Tiếng khóc thê lương, đầy uất ức và kinh hãi..
Tim ta bỗng dưng siết chặt..
“Đừng khóc, ngoan nào, đừng sợ, nương ở đây.”.
Ta vội vỗ nhẹ lưng con dỗ dành, ánh mắt lại hàn lãnh như băng, quét về phía cỗ xe ngựa hoa lệ kia..
“Nghe thấy chưa? Con của ta đang khóc. Là bị dọa đấy.”.
Xung quanh đã có không ít người qua đường cùng dân quê gần đó tụ lại xem, chỉ trỏ bàn tán..
“Tội nghiệp con nhỏ thế kia đã bị doạ khóc rồi…”.
“Người phủ Hộ Quốc công đúng là bá đạo quá mức…”.
Cuối cùng, rèm xe ngựa khẽ vén lên một góc..
Lộ ra một gương mặt trang điểm tinh xảo, lại tràn đầy vẻ không vui..
Chính là tam tiểu thư dòng chính phủ Hộ Quốc công — Lưu Như Mi..
Ánh mắt nàng ta mang theo vẻ kén chọn, đảo qua chiếc váy bông đã cũ trên người ta, lại liếc sang chiếc xe bò thô sơ, sau cùng dừng lại nơi khuôn mặt đỏ bừng vì khóc của hài tử trong lòng ta..
Chân mày nàng ta chau lại, rõ ràng mang theo khinh miệt chẳng chút che giấu..
“Ồn chết đi được.”.
Thanh âm không lớn, nhưng lại lạnh nhạt kiêu ngạo, mang theo vẻ cao quý của nữ tử xuất thân thế gia..
“Một phụ nhân nhà quê, một tiểu nhi quê mùa, cũng dám cản xe phủ Quốc công? Dám quấy nhiễu ta, dù các ngươi có mười mạng cũng không đủ đền. Còn không mau tránh đường!”.
Ánh mắt, giọng nói kia, như thể đang nhìn thứ gì đó dơ bẩn, chướng mắt..
Tiểu tử nhà ta càng khóc dữ dội hơn..
Lửa giận trong lòng ta bốc lên “bừng” một tiếng, thiêu cháy lý trí..
“Không đủ đền à?”.
Ta ôm con bước lên hai bước, đối mặt thẳng với gương mặt xinh đẹp nhưng cay nghiệt kia của Lưu tam tiểu thư..
“Lưu tam tiểu thư phải không? Quả nhiên là uy phong lẫm liệt.”.
“Con ngươi khóc lóc, làm phiền thanh tịnh của ta, chẳng phải lỗi là ở các ngươi sao?”.
Lưu Như Mi hơi ngẩng đầu, ánh mắt cao ngạo:.
“Biết điều thì mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi, bản tiểu thư có thể rộng lượng tha cho một lần.”.
“Quỳ xuống xin lỗi?”.
Ta cười..
Cười đến mức tức giận..
“Được thôi.”.
Trong mắt Lưu Như Mi loé lên một tia đắc ý..
Nhưng ngay giây sau, ta giơ chân lên, hung hăng đá vào bánh xe cỗ xe ngựa kia!.
“Rầm!”.
Một tiếng nổ vang dội!.
Toàn bộ thân xe nghiêng ngả dữ dội!.
Ngựa kéo xe kinh hãi, hí dài, hai vó trước tung lên không trung!.
“A a a——!”.
Lưu Như Mi không kịp phòng bị, thét chói tai, lăn lộn một vòng trong xe như quả hồ lô lăn đất, trâm ngọc trên đầu lệch cả ra..
“Tiểu thư!”.
Tên xa phu cùng mấy nha hoàn trong xe hét ầm lên, sắc mặt trắng bệch..
Dân chúng vây quanh đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh..
Lão Trương chân tay mềm nhũn, run rẩy nói không thành tiếng:.
“Vương… Vương phi…”.
Ta ôm hài tử vẫn còn đang nức nở, nhẹ nhàng vỗ về, thanh âm bình thản hướng về cỗ xe ngựa đã trở nên nhếch nhác thảm hại:.
“Được rồi, giờ thì xem như huề cả làng.Ngươi doạ nhi tử ta một lần, ta cũng doạ ngươi một lần.Công bằng.”.
Ta chẳng thèm để ý đến tiếng thét giận dữ cùng lời rủa xả trong xe ngựa của Lưu Như Mi, xoay người bước về phía xe bò..
“Lão Trương, đi thôi.”.
“Dạ, dạ!” Lão Trương như bừng tỉnh khỏi mộng, vội vàng nhảy lên càng xe..
Xe bò kẽo kẹt lăn bánh, vòng qua cỗ xe ngựa nghiêng ngả bên đường, tiếp tục chầm chậm đi về phía trước..
Sau lưng là tiếng mắng chửi điên cuồng của Lưu Như Mi cùng tiếng hoảng loạn an ủi của đám tì bộc..
Ta cúi đầu, hôn nhẹ lên gương mặt đẫm lệ của hài tử..
“Hài tử ngoan, nương đã báo thù cho con rồi.Không sợ nữa, phải không nào?”.