Chương 3 - Cuộc Sống Mới Của Vương Phi
Tiểu tử dường như hiểu được lời ta, tiếng nấc dần nhỏ lại, đôi mắt ướt đẫm nhìn ta chăm chú, bàn tay nhỏ bé níu lấy một lọn tóc ta..
“Ya…” tiểu tử khẽ kêu một tiếng, tựa hồ đang đáp lại..
Khi xe bò lắc lư về đến trang trại, trời đã gần tối..
Trang đầu Trần bá cùng cả nhà đã chờ sẵn nơi cửa, thấy ta ôm hài tử từ xe bước xuống, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, song trên mặt vẫn mang theo vài phần lo lắng..
“Vương phi, cuối cùng người cũng tới rồi!Dọc đường… không xảy ra chuyện gì chứ?” Trần bá xoa xoa tay, cẩn trọng dò hỏi. Trong kinh chỉ e đã truyền tin đi khắp nơi rồi..
“Không việc gì.”.
Ta đem nhi tử giao cho Trần bá mẫu thân – Trần thẩm bế lấy, thản nhiên nói:.
“Gặp phải một con chó điên, đá cho một cước là yên.”.
Cả nhà Trần bá đưa mắt nhìn nhau, không dám hỏi thêm nửa câu, vội vã mời ta vào trong..
Trang trại này không lớn, nhưng được thu dọn sạch sẽ ngăn nắp..
Sân mà ta ở là tốt nhất trong trang, tuy chẳng thể sánh cùng Vương phủ xa hoa, song lại rộng rãi, yên tĩnh, mở cửa sổ là có thể nhìn thấy núi xanh xa xa, đồng ruộng gần gần..
Lòng ta lập tức xiêu lòng..
Những ngày sau đó, mới thật là cuộc sống nằm mơ cũng muốn có..
Mỗi ngày ngủ đến khi tự tỉnh..
Ôm con ngồi tắm nắng trong sân, nhìn nó bi bô học nói, chập chững học đi..
Theo Trần thẩm ra vườn nhổ cỏ, hái rau quả tươi non..
Xem lão Trương cho bò ăn, nghe Trần bá kể chuyện vụn vặt trong trang..
Đôi lúc dẫn con ra bờ ruộng tản bộ, nhìn nông phu cấy lúa, gặt lúa..
Tiểu tử nhà ta tựa như cá gặp nước, má phấn hồng hào vì nắng, chạy theo con chó đất trong trang mà cười khúc khích vang xa mấy dặm..
Vương phủ? Vương gia?.
Đã bị ta ném tận chín tầng mây..
Cho đến buổi chiều hôm ấy..
Ta đang dắt nhi tử ra khe suối sau trang nghịch nước..
Tiểu tử mặc quần hở đũng, chổng mông, dùng bàn tay múp míp đập nước, bắn tung toé mà cười không ngớt..
“tiểu tử à, mát không đó?” Ta ngồi trên tảng đá lớn bên bờ, mắt nheo lại mà cười hỏi..
“Mát!”.
Nó đáp bằng giọng non nớt, rồi lại vỗ mạnh một cái, nước bắn lên cả mặt..
Đột nhiên, một tràng bước chân hỗn loạn cùng tiếng cười hò hét the thé của bọn trẻ vang lên từ xa rồi nhanh chóng tiến lại gần..
Mấy tiểu thiếu gia mặc gấm vóc sang trọng chạy ùa đến, phía sau là mấy mụ vú thở hổn hển đuổi theo, sắc mặt hoảng loạn..
Xem ra là công tử nhà hào phú nào đó trong vùng đến trang du ngoạn..
Dẫn đầu là một bé trai chừng bảy tám tuổi, đầu to mặt lớn, ánh mắt mang theo kiêu ngạo của kẻ được nuông chiều quá mức..
Vừa thấy tiểu tử nhà ta đang chơi nước ở bờ suối, hắn cười lớn:.
“Ha! Nhìn xem! Ở đây có một con khỉ bùn mông trần!”.
Những đứa bé khác cũng cười rộ lên:.
“Ha ha, thật bẩn thỉu!”.
“Thằng ngốc kìa! Chơi bùn với nước đấy!”.
“Này, đồ ngốc! Mau lại đây dập đầu cho gia đi!”.
Tiểu tử nhà ta bị trận cười nhạo đột ngột này doạ sững người, ngừng tay vỗ nước, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn bọn trẻ kia, đôi mắt tròn xoe hiện lên vẻ hoang mang..
Nó mím môi, bản năng lùi một bước, muốn trốn về phía ta..
“Chạy gì vậy, đồ ngốc!”.
Tiểu thiếu gia cầm đầu thấy nó lùi lại càng hăng máu, lao mấy bước tới, vươn tay định đẩy nó một cái:.
“Mau lại chơi với bọn ta đi!”.
“Dừng tay!”.
Ta quát lớn một tiếng, vội vã đứng bật dậy..
Nhưng vẫn chậm một bước..
Hài tử của ta bị hắn hung hăng đẩy mạnh, thân thể nhỏ bé mất đi thăng bằng, “tõm” một tiếng, ngã ngửa vào dòng suối!.
Nước suối tuy không sâu, chỉ đến đầu gối người lớn, nhưng đối với một đứa trẻ chưa đầy hai tuổi, mới chỉ chập chững biết đi, thì đã là mối hoạ ngập đầu!.
Tiểu tử bị nước nhấn chìm hoàn toàn, chỉ còn thấy tay chân nhỏ xíu vùng vẫy giữa mặt nước, tiếng sặc nước vang lên đau đớn đến xé lòng!.
“Con ơi——!”.
Đầu óc ta ong một tiếng, tim như bị một bàn tay băng lạnh bóp chặt, ta như kẻ phát cuồng mà lao thẳng vào dòng suối..
Nước lạnh buốt tức khắc thấm đẫm váy áo, khiến cả người ta run lên từng cơn..
Ta vội vàng ôm lấy hài tử, kéo ra khỏi làn nước..
Thân thể nhỏ bé ướt đẫm lạnh buốt, sắc mặt tím tái, miệng không ngừng ho sặc, khóc lớn đến xé ruột gan, toàn thân run rẩy trong lòng ta..
“Đừng sợ, đừng sợ! Nương ở đây, nương ở đây rồi mà!”.
Ta ôm chặt lấy con, vừa vỗ về, vừa nói trong run rẩy..
Mấy tên tiểu thiếu gia gây chuyện kia cũng bị doạ đến sững người, chỉ biết ngây ra đứng bên bờ..
Tên đứng đầu, sắc mặt thoáng hiện vẻ hoảng hốt, nhưng rất nhanh lại bị bộ dạng ngạo mạn cứng rắn giả tạo che lấp:.
“Ai… ai bảo nó không đứng cho vững! Tự mình ngã xuống, đáng đời! Chỉ là một thằng nhóc quê mùa…”.