Chương 11 - Cuộc Sống Mới Của Vương Phi
Rồi dưới ánh nhìn long lanh của tiểu tử, Tiêu Nghiễn sẽ cứng ngắc thu tay lại, mặt không đổi sắc, miệng lầm bầm: “…chỉ cho chơi một lát.”.
Lại tỉ như tiểu tử kén ăn, chẳng chịu đụng tới rau xanh..
Tiêu Nghiễn mới nhíu mày, chưa kịp mở miệng..
Tiểu tử đã nhanh nhẹn ôm lấy đùi hắn, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn làm nũng: “Phụ vương… ăn rau… đắng đắng…”.
Tiêu Nghiễn: “…”.
Rốt cuộc, dĩa rau xanh kia, chẳng hiểu sao luôn biến mất vào bát của Tiêu Nghiễn..
Ta chỉ ngồi bên lặng lẽ ăn cơm..
Ừm, rau xào hôm nay… vị cũng không tệ..
Hôm ấy, ánh dương buổi trưa chiếu rọi rực rỡ..
Ta uể oải nằm trên ghế mây ngoài sân, mắt nhìn tiểu tử chổng mông bên bồn hoa, chăm chú quan sát một con ốc sên bò chậm rì..
Tiêu Nghiễn vừa xong công vụ, tay cầm một bức họa quyển..
Hắn không quấy nhiễu đứa nhỏ đang mải mê, đi đến ngồi xuống ghế đá bên cạnh ta, đưa họa quyển qua:.
“Xem thử đi.”.
“Cái gì?” Ta nghi hoặc nhận lấy, mở ra xem..
Là một bức họa..
Trong tranh chính là viện tử này..
Ánh nắng, vườn hoa, ghế mây..
Trên ghế có một nữ tử nằm nghiêng lười biếng, dung nhan thư thái, khóe môi hàm tiếu..
Bên cạnh, một hài tử trắng trẻo đang chổng mông, tập trung nhìn thứ gì đó dưới đất..
Toàn cảnh ấm áp, an bình, tràn ngập sinh khí gia đình..
Nét bút tỉ mỉ, ánh sáng hòa dịu, đủ thấy người vẽ dụng tâm đến dường nào..
Góc tranh hạ bút một chữ “Nghiễn” nhẹ nhàng như mây khói..
Ta sững sờ, ngẩng đầu nhìn hắn..
Tiêu Nghiễn hơi dời ánh mắt, tựa hồ có chút không được tự nhiên, gốc tai ửng đỏ, nhưng thanh âm vẫn nhàn nhạt:.
“…vẽ chơi thôi.”.
Ta nhìn nữ tử trong tranh — thần sắc nhu hòa, toàn thân như toát ra nhàn nhã an yên — rồi lại nhìn người trước mặt đang cố tỏ vẻ trấn định..
Trong lòng chợt như có thứ gì đó nhẹ nhàng gõ lên, mềm mại, ấm áp..
“Vẽ không tệ.” Ta cẩn thận cuộn tranh lại, thu vào tay áo, “Đa tạ.”.
Hắn “ừ” một tiếng, ánh mắt lại quay về với tiểu thân ảnh bên bồn hoa kia..
Tiểu tử cuối cùng cũng ngắm ốc sên đủ rồi, đứng dậy phủi tay, ánh mắt sáng rỡ như phát hiện bảo vật, lon ton chạy đến..
“Phụ vương! Mẫu thân! Mau xem nè Hắn mở tay ra như dâng vật báu..
Trong lòng bàn tay bé nhỏ là một đóa tiểu hoa dại màu lam chẳng biết tên, bị bóp hơi nát, cánh hoa đã hơi rũ xuống..
“Đóa hoa! Cho mẫu thân!” Tiểu tử kiễng chân, cố gắng đưa đoá hoa nhỏ lên cho ta..
Ta mỉm cười nhận lấy: “Đẹp lắm. Cảm ơn bảo bối của mẫu thân.”.
Tiểu tử lại quay sang Tiêu Nghiễn, nét mặt chờ mong:.
“Phụ vương… hoa hoa… đẹp không?”.
Tiêu Nghiễn nhìn gương mặt nhỏ nhắn lấm bùn nhưng tinh khiết vô ngần kia, rồi lại nhìn tay còn lại rỗng không của hài tử..
Hắn trầm mặc một chút, bỗng đưa tay, rất tự nhiên, từ tóc tiểu tử nhặt xuống một cánh hoa trắng chẳng biết bám lên tự bao giờ..
“Đẹp.” Hắn nhìn cánh hoa trong lòng bàn tay, rồi lại nhìn con mình, khóe môi khẽ cong, “Giống ngươi.”.
Tiểu tử lập tức phấn khích nhào vào lòng hắn, cười khanh khách không dứt..
Ánh nắng phủ khắp viện tử, ấm áp vô cùng..
Ta nắm lấy đóa hoa lam đã rũ kia, nhìn phụ tử hai người ôm nhau bên bồn hoa..
Đường nét cương nghị nơi gương mặt nam tử dưới ánh sáng mềm mại dường như hòa tan cả cứng rắn, cúi đầu nhìn đứa trẻ đang cười đùa trong lòng, trong mắt hắn, tràn đầy ôn nhu và chăm chú..
Tiếng cười trong trẻo của hài tử vang như chuông bạc, ngân vang khắp sân nhỏ..
Ghế mây khẽ đong đưa..
Ta nhắm mắt lại, cảm nhận ánh nắng ấm áp nơi mi mắt..
Chốn này, ta nguyện làm cá mặn nằm dài, chuyên tâm nuôi con..
Thi thoảng… thêm cả phụ thân của nó..
Cuộc sống như thế, dường như… cũng không tệ lắm..
.