Chương 9 - Cuộc Sống Mới Của Vương Phi

Tiểu tử hồi phục rất nhanh. Trẻ con vốn chóng quên, thêm ký ức vui vẻ nơi trang trại, chẳng mấy chốc lại chạy nhảy như thường..

Tiêu Nghiễn… có chút lạ..

Hắn không còn giống trước, coi mẹ con ta như không khí..

Hắn bắt đầu cách dăm ba hôm lại đến viện ta..

Lúc thì chạng vạng, lúc thì giữa trưa..

Đến rồi cũng không nói gì, chỉ ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn ta cùng tiểu tử chơi đùa..

Ban đầu, tiểu tử còn sợ, chỉ dám trốn sau lưng ta len lén quan sát..

Về sau, có lẽ thấy vị “phụ vương” lạnh như băng này cũng chẳng hề gì, lá gan liền lớn dần..

Một lần nọ, ta đang dạy con nhận biết con vật trong sách tranh..

“Nhìn nè đây là chó lớn.”.

“Chó… lớn…”.

Tiểu tử học theo, lắp bắp gọi..

“Đây là tiểu miêu miêu.”.

“Tiểu… miêu miêu!”.

“Phụt…”.

Ta nhịn không được bật cười thành tiếng..

Tiêu Nghiễn đang ngồi bên cửa sổ đọc sách, khoé môi dường như cũng khẽ giật một cái..

Tiểu tử chơi đến hứng khởi, tay cầm quyển họa sách, lảo đảo bước tới trước mặt Tiêu Nghiễn, giơ quyển sách lên thật cao, chỉ vào con mãnh hổ oai phong lẫm liệt trên tranh, ngọng nghịu cất tiếng hỏi:.

“Phụ vương! Đại… đại cẩu cẩu?”.

Tiêu Nghiễn: “…”.

Hắn buông sách xuống, nhìn ánh mắt mong chờ của nhi tử, trầm mặc hai nhịp, sau đó lấy vẻ nghiêm nghị hiếm có, chỉnh đốn giọng nói:.

“Đó là hổ. Chúa tể sơn lâm.”.

Tiểu tử tựa hồ hiểu mà cũng như không:.

“…Đại cẩu cẩu vương?”.

Ta nhịn cười đến đau cả bụng..

Khóe trán của Tiêu Nghiễn khẽ giật..

Hắn chắc trong đời chưa từng gặp phải bài toán “học thuật” nào khiến người ta bó tay như vậy..

Cuối cùng, hắn dứt khoát từ bỏ việc giảng giải, lúng túng chuyển đề tài, từ tay áo lấy ra một bộ cửu liên hoàn tinh xảo nhỏ nhắn, đưa tới trước mặt hài tử:.

“…Chơi cái này đi.”.

Tiểu tử lập tức bị món đồ long lanh kia thu hút, vui vẻ đón lấy, vụng về xoay qua xoay lại, chẳng bao lâu đã quên luôn “đại cẩu cẩu vương”..

Tiêu Nghiễn khẽ thở ra một hơi, dường như nhẹ nhõm không ít..

Ta ngồi nhìn một lớn một nhỏ vụng về tương tác, trong lòng bỗng thấy, dường như bức tường cao ngất của Vương phủ này… cũng không còn lạnh lẽo đến mức khiến người ta ngạt thở nữa..

Chớp mắt đã tới thượng nguyên đăng tiết..

Kinh thành miễn cấm giới ban đêm, khắp nơi đèn hoa rực rỡ, náo nhiệt vô cùng..

Tiểu tử đã gần hai tuổi, chưa từng thấy hội đèn trong thành, ánh mắt nhỏ sáng long lanh, ngập tràn mong chờ..

Ta đang nghĩ xem nên nói với quản gia thế nào để lén dẫn con ra ngoài dạo một vòng..

Tiêu Nghiễn đến..

Hắn thay một thân thường phục lam thẫm, bớt đi vài phần nghiêm cẩn ngày thường, thêm mấy phần nhã nhặn quý khí..

“Chuẩn bị một chút, mang nó ra ngoài xem đèn.”.

Hắn lời ít ý nhiều, ánh mắt liếc qua tiểu tử đang háo hức trông về phía hắn..

Tiểu tử lập tức nghe ra được “ra ngoài xem đèn”, phấn khích vung tay nhỏ lên:.

“Đèn! Đèn đèn! Phụ vương! Xem đèn đèn!”.

Ta có chút bất ngờ nhìn hắn..

“Xe ngựa trong phủ quá dễ bị nhận ra, dùng xe thường.”.

Hắn bổ sung, tựa như giải thích..

Ta hiểu rồi — là vi phục xuất hành..

Trong lòng bỗng dưng mềm xuống một chút..

“Được.”.

Ta ôm lấy tiểu tử đang mừng rỡ như đi hội:.

“Tiểu bảo bối, thay y phục đẹp, đi xem đèn đèn thôi!”.

Hội đèn Kinh thành, quả không hổ là danh bất hư truyền..

Mười dặm trường phố, đèn hoa rực rỡ, người đi như nước chảy..

Các loại hoa đăng: đèn thỏ, đèn liên hoa, đèn chạy ngựa, cung đăng… khiến người ta hoa cả mắt..

Hai bên đường có người bán đường hồ lô, nặn bột, thổi đường, múa khỉ… tiếng người cười nói rộn ràng..

Tiểu tử lần đầu tiên thấy được cảnh tượng phồn hoa đến thế, vui mừng đến mức không ngồi yên trong lòng ta, liên tục giơ tay chỉ trỏ, miệng bi bô không ngừng:.

“Đường! Đường đường!”.

“Đèn! Cá cá đèn!”.

“Khỉ khỉ! Nhìn khỉ khỉ!”.

Tiêu Nghiễn đi bên cạnh, thân hình cao lớn che chắn dòng người tấp nập như một bức tường, vô tình lại chu đáo..

Trên mặt hắn vẫn không biểu cảm gì, song nét căng thẳng nơi chân mày đã dịu đi đôi chút..

Đi ngang một quầy bán đường hồ lô, những quả sơn tra đỏ au được bọc lớp đường sáng bóng, nhìn cực kỳ mê người..

Ánh mắt tiểu tử lập tức dán chặt lấy, không dứt ra nổi, môi nhỏ mấp máy không thôi..

Ta đang định đưa tay lấy tiền..

Tiêu Nghiễn đã sải bước lên trước, ném cho chủ quán một thỏi bạc vụn:.

“Một xâu.”.

Hắn cầm lấy xâu đường hồ lô đỏ thắm, đưa tới trước mặt tiểu tử..

Ánh mắt tiểu tử trong khoảnh khắc sáng rực như sao trời, tay nhỏ vươn ra đón lấy, cẩn thận vô cùng, ngọt ngào hô lên:.

“Tạ ơn phụ vương!”.

Rồi không đợi thêm giây nào, liền há miệng liếm một cái thật to vào lớp đường óng ánh, đôi mắt nheo lại vì khoái chí, giống hệt một chú mèo con đang liếm vụng món ngon..

Tiêu Nghiễn nhìn dáng vẻ thỏa mãn của tiểu tử, cuối cùng khóe môi cũng khẽ cong lên, lộ ra một độ cong mơ hồ mà rõ rệt..

Báo cáo