
“Trước khi mất, bà ngoại đưa cho tôi một con búp bê vải.”
“Bà nói: ‘Đừng để nó rời xa cháu.’”
“Tôi tưởng bà lẩm cẩm rồi.”
“Nhưng từ hôm đó, tôi bắt đầu rụng tóc, gặp ác mộng.”
“Cho đến khi tôi thấy nó trong gương… mặc đồ của tôi.”
“Rồi tôi phát hiện… nó đã trở thành tôi.”
Tôi đứng ở góc linh đường, tay siết chặt gói vải đỏ.
Khói hương lượn lờ, khuôn mặt bà ngoại dường như vẫn còn vương chút ý cười cuối cùng.
Trước khi nhắm mắt, bà nắm chặt tay tôi, giọng khàn khàn: “Chiêu Chiêu… đừng để nó rời xa cháu.”
Tôi không hỏi “nó” là ai.
Chỉ nhẹ gật đầu.
Tôi biết bà luôn tin vào mấy chuyện tâm linh.
Hồi nhỏ, bà hay nói trong nhà có “búp bê bảo hộ”, có thể giữ tôi bình an.
Nhưng giờ, bà đã nằm trong quan tài.
Còn tôi phải thừa kế thứ được bọc bằng vải đỏ ấy.
Bình luận