Chương 1 - Búp Bê Chờ Đợi
“Trước khi mất, bà ngoại đưa cho tôi một con búp bê vải.”
“Bà nói: ‘Đừng để nó rời xa cháu.’”
“Tôi tưởng bà lẩm cẩm rồi.”
“Nhưng từ hôm đó, tôi bắt đầu rụng tóc, gặp ác mộng.”
“Cho đến khi tôi thấy nó trong gương… mặc đồ của tôi.”
“Rồi tôi phát hiện… nó đã trở thành tôi.”
Tôi đứng ở góc linh đường, tay siết chặt gói vải đỏ.
Khói hương lượn lờ, khuôn mặt bà ngoại dường như vẫn còn vương chút ý cười cuối cùng.
Trước khi nhắm mắt, bà nắm chặt tay tôi, giọng khàn khàn: “Chiêu Chiêu… đừng để nó rời xa cháu.”
Tôi không hỏi “nó” là ai.
Chỉ nhẹ gật đầu.
Tôi biết bà luôn tin vào mấy chuyện tâm linh.
Hồi nhỏ, bà hay nói trong nhà có “búp bê bảo hộ”, có thể giữ tôi bình an.
Nhưng giờ, bà đã nằm trong quan tài.
Còn tôi phải thừa kế thứ được bọc bằng vải đỏ ấy.
Tôi cởi nút buộc ra, một mùi ẩm mốc pha lẫn mùi trầm hương thoang thoảng bay đến — mùi hương của tuổi thơ.
Con búp bê mặc váy đỏ nằm im lìm bên trong, mặt ngửa lên, khóe miệng hơi cong như đang cười.
Tôi nhận ra nó.
Hồi nhỏ nhà nghèo, bà ngoại luôn bắt tôi ôm nó đi ngủ.
Bà nói đó là búp bê bảo vệ tôi.
Nhưng từ khi tôi dọn ra ngoài sống, tôi không còn thấy nó nữa.
Giờ thì nó đã quay lại.
Mười một giờ đêm, tôi ôm nó về phòng trọ.
Căn phòng nhỏ hẹp, tường bong tróc, cửa sổ nhìn ra một con hẻm cụt.
Tôi đặt nó bên đầu giường, trong lòng bất giác có chút bất an.
Tôi tắt đèn.
Trong bóng tối, chỉ có một tia sáng trăng le lói lọt qua khe rèm.
Tôi trở mình, nhắm mắt lại.
Cạch.
Một tiếng động nhẹ vang lên.
Tôi mở mắt, nhìn về phía đầu giường.
“Tiểu Cửu” đang ngồi đó, mặt hướng thẳng về phía tôi, khóe môi cong hơn lúc nãy.
Tôi chớp mắt, xoa thái dương, tự nhủ chắc do mệt quá rồi.
Nhưng khi tôi nhắm mắt lại lần nữa, âm thanh đó lại vang lên —
Cạch, cạch…
Giống như có ai đó đang nhẹ nhàng gõ lên gỗ.
Tôi giật mình bật dậy, bật đèn ngủ đầu giường.
“Tiểu Cửu” vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, hai tay đặt chồng lên đầu gối, ánh mắt trống rỗng.
Nhưng tôi nhớ rất rõ, vừa rồi… nó nghiêng đầu nhìn tôi.
Tôi nuốt nước bọt, cổ họng khô rát như bị giấy nhám cào qua.
Gió bên ngoài bắt đầu thổi mạnh, làm rèm cửa đung đưa liên tục.
Cái bóng của “Tiểu Cửu” trên tường bị kéo dài ra, rất dài.
Sáng hôm sau, tôi đứng trước gương đánh răng, tay khẽ run.
Hình ảnh đêm qua vẫn không ngừng lởn vởn trong đầu — “Tiểu Cửu” ngồi bên gối, nhìn tôi cười.
Tôi tự nhủ đó chỉ là ảo giác.
Nhưng khi nhổ bọt ra và ngẩng đầu lên, “Tiểu Cửu” trong gương… đã khác.
Ban đầu nó đang ngồi, giờ lại đứng dậy rồi.
Vạt váy đỏ nhẹ nhàng lay động, như thể vừa bước tới đó.
Tôi lập tức quay lại, trong phòng không có gì cả, chỉ có rèm cửa vẫn đung đưa theo gió.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh.
Nhưng khi quay lại nhìn vào gương lần nữa, tôi phát hiện đôi mắt của “Tiểu Cửu”… đang dõi theo tôi.
Khóe miệng nó, cũng cong hơn hôm qua.
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, tim bắt đầu đập nhanh.
Không phải vì sợ.
Mà vì ánh mắt đó… rất quen thuộc.
Như thể chúng tôi đã biết nhau từ lâu.
Và nó, vẫn luôn chờ tôi quay về.
Tôi quay lại giường, tim vẫn đập dồn dập.
“Tiểu Cửu” vẫn ngồi yên tại chỗ, chiếc váy đỏ phẳng phiu.
Trên gương mặt vẫn là nụ cười bất biến đó.
Tôi nhìn chằm chằm vào nó thật lâu, như thể chỉ cần tôi không chớp mắt, nó sẽ không thể cử động được nữa.
Nhưng tôi biết, đó chỉ là tự lừa mình.
Tôi cầm điện thoại lên, mở lại tấm ảnh vừa chụp.
Trong ảnh, “Tiểu Cửu” thật sự đang mặc bộ đồ ngủ của tôi.
Rõ ràng tôi chưa từng thay đồ cho nó, thậm chí còn chưa hề chạm vào.
Tôi nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh.
Có lẽ do quá mệt, hoặc chỉ là ảo giác…
Nhưng khi tôi mở mắt ra lần nữa, đầu của “Tiểu Cửu”… lại nghiêng thêm một chút.
Lần này, nó không nhìn tôi.
Mà đang nhìn ra phía sau lưng tôi.
Tôi từ từ quay đầu lại, trong phòng hoàn toàn trống không.
Chỉ có rèm cửa đang nhẹ nhàng đung đưa theo gió, như có một bàn tay vô hình nào đó, đang âm thầm mời gọi điều gì.
Tôi bắt đầu nghi ngờ liệu mình có nên đi khám bác sĩ tâm lý không.
Nhưng lý trí mách bảo tôi, đây không phải vấn đề tâm lý.
Bởi vì cảm giác đó quá chân thật.
Một cảm giác nghẹt thở không thể dùng khoa học để lý giải, như một áp lực vô hình đang ép sát từ bốn phương tám hướng.
Tôi lao vào phòng tắm, mở nước lạnh, tạt thẳng lên mặt.
Những giọt nước lạnh buốt chảy dọc theo cằm, tôi đứng trước gương hít thở sâu, cố gắng giữ tỉnh táo.