Chương 2 - Búp Bê Chờ Đợi
Nhưng khi ngẩng đầu lên, hình ảnh trong gương khiến toàn thân tôi lạnh toát.
“Tiểu Cửu” không còn ngồi ở đầu giường nữa.
Nó… đang đứng sau lưng tôi.
Ngay phía sau tôi.
Tấm váy đỏ của nó gần như dính sát vào vai tôi, khóe miệng gần như chạm vào vành tai tôi.
Nó nghiêng đầu, khẽ nói: “Anh… cuối cùng anh cũng về rồi.”
Tôi lập tức quay người lại, sau lưng không có gì cả.
Chỉ có “Tiểu Cửu” trong gương vẫn đứng yên tại chỗ, mỉm cười.
Tôi ngã ngồi xuống sàn, lưng dựa vào tường, mồ hôi lạnh thấm ướt cả áo.
Tôi không điên.
Tôi thật sự đã nhìn thấy.
Nó… đã sống lại.
Tôi không biết mình ngồi bao lâu, chỉ biết trời bên ngoài đã tối đen hoàn toàn.
Tôi ép bản thân đứng dậy, đi tới bên giường, nhét “Tiểu Cửu” vào ngăn kéo.
Ngay khoảnh khắc ngăn kéo đóng lại, tôi nghe thấy từ bên trong vọng ra một tiếng cười rất khẽ.
Không phải ảo giác.
Nó thật sự đã cười.
Tôi nhìn chằm chằm vào ngăn kéo, rất lâu vẫn không dám rời mắt.
Mãi đến khi cơn buồn ngủ kéo đến, tôi mới miễn cưỡng leo lên giường.
Nhưng tôi không dám tắt đèn.
Tôi sợ bóng tối.
Càng sợ hơn… là nó sẽ tỉnh dậy trong bóng tối.
Tôi mơ màng thiếp đi.
Rồi tôi mơ một giấc mơ.
Một giấc mơ rõ ràng và quái dị.
Tôi đứng trong một hành lang tối om, cuối hành lang là một cánh cửa, hé mở.
Từ khe cửa, le lói một chút ánh sáng yếu ớt.
Tôi nghe thấy có người đang hát.
Là một bài đồng dao, từng câu ngắt quãng vang lên.
“Anh ơi à, đi với em…”
“Búp bê mượn thọ muốn ăn kẹo nha…”
Tôi quay đầu lại, là “Tiểu Cửu”.
Nó đứng chân trần, mặc đồ đỏ, váy nhẹ đung đưa trong gió, khuôn mặt mang theo nụ cười quen thuộc.
Nó đưa tay ra kéo tôi.
Tôi theo phản xạ lùi lại một bước.
Nó lại cười: “Anh không muốn ở bên em sao?”
Tôi không trả lời.
Ánh mắt của nó chợt trở nên lạnh băng.
Ngay giây sau, tôi cảm thấy cổ tay đau nhói.
Cúi đầu nhìn xuống, một sợi chỉ đỏ đang quấn chặt lấy cổ tay tôi, đầu còn lại chìm vào trong bóng tối.
Tôi vùng vẫy, cố gắng gỡ nó ra.
Nhưng nó chỉ cười, vừa khẽ hát tiếp bài đồng dao.
Tôi choàng tỉnh, phát hiện mình vẫn đang nằm trên giường.
Nhưng trên cổ tay tôi…
Rõ ràng có một vết hằn đỏ nhạt.
Khi tôi tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng rèm cửa đung đưa nhẹ theo gió.
Nhưng tôi biết, “Tiểu Cửu” vẫn còn ở đó.
Tôi từ từ quay đầu, nhìn về phía tủ đầu giường.
Ngăn kéo vẫn đóng kín.
Nhưng tôi có thể cảm nhận được — nó đang ở trong đó.
Không phải bằng mắt thấy.
Mà là một cảm giác mơ hồ, bản năng… một loại trực giác.
Giống như khi bạn không nhìn thấy con rắn, nhưng vẫn biết nó đang ẩn mình trong bụi cỏ, lặng lẽ theo dõi bạn.
Tôi ngồi bật dậy, đầu óc choáng váng như có gì đó đang quay cuồng bên trong.
Đưa tay đỡ trán, tôi phát hiện mình lại lên cơn sốt.
Đây đã là lần thứ ba trong tuần này rồi.
Tôi lảo đảo bước vào phòng tắm, cầm lấy chiếc lược, định chải lại mái tóc đang rối bù.
Nhưng mới chải đến lần thứ hai, một mớ tóc lớn đã quấn chặt vào răng lược.
Tôi sững người.
Chải thêm một lần nữa, lại rụng thêm vài sợi.
Tôi nhìn chằm chằm vào búi tóc ấy, trong lòng lạnh buốt.
Đây không phải kiểu rụng tóc thông thường.
Mà là… từng mảng, từng mảng một rơi ra.
Tôi buông lược, bước đến gần gương.
Người trong gương khiến tôi gần như không nhận ra chính mình.
Da trắng bệch như giấy, mắt trũng sâu, quầng thâm dày đặc như vệt mực không thể xóa nhòa.
Môi khô nứt, khóe miệng còn vương chút máu khô từ tối hôm qua.
Tôi hé miệng, đưa tay khẽ chạm vào răng.
Một chiếc răng cửa… đang lung lay.
Tôi giật mình rụt tay lại, tim bắt đầu đập dồn dập.
Rốt cuộc tôi bị sao vậy?
Là do áp lực quá lớn? Hay là…
“Anh ơi…”
Một giọng nói vang lên ngay bên tai tôi.