Chương 3 - Búp Bê Chờ Đợi
Nhẹ nhàng, ngọt ngào, mang theo một chút quyến luyến.
Tôi lập tức quay người lại.
Phòng tắm trống không.
Nhưng tôi cảm nhận được — nó đang ở gần.
Nó vẫn luôn dõi theo tôi.
Tôi lao về phòng, giật lấy hộp thuốc, lục tung bên trong tìm thuốc hạ sốt và viên vitamin.
Nuốt vội hai viên, tôi dựa vào tường, thở dốc.
Đúng lúc ấy, tôi nghe thấy sau lưng vang lên tiếng bước chân rất khẽ.
Cạch… cạch…
Nghe như tiếng chân trần giẫm lên sàn nhà.
Tôi từ từ quay đầu lại.
“Tiểu Cửu” đang ngồi ở cuối giường, lặng lẽ nhìn tôi.
Trong mắt nó… không có đồng tử.
Chỉ là một mảng đen sâu thẳm.
Như hai cái hố không đáy, sẵn sàng nuốt chửng tôi bất cứ lúc nào.
Tôi lùi lại một bước.
Nó lại cười.
Nụ cười hôm nay còn rộng hơn cả hôm qua.
Như thể… nó đã đợi khoảnh khắc này rất lâu rồi.
Tôi cố ép bản thân bình tĩnh, tự nhủ đây chỉ là phản ứng tâm lý.
Nhưng khi tôi định đi rửa mặt để lấy lại tỉnh táo, tôi phát hiện ra —
Trên cổ tay phải, lại xuất hiện một vết hằn đỏ mới.
Đậm hơn vết tối qua.
Tôi cúi xuống nhìn, bỗng nhớ đến một chuyện.
Hồi nhỏ, bà ngoại từng nói với tôi một câu:
“Búp bê mượn thọ không biết nói, nhưng nó sẽ ghi nhớ mọi thứ về cháu.”
Lúc đó tôi chẳng để tâm.
Nhưng giờ nghĩ lại, câu nói ấy khiến người ta rùng mình ớn lạnh.
Phải chăng… tôi đã bị nó ghi nhớ rồi?
Phải chăng… tôi đã không còn là chính mình nữa?
Tôi bắt đầu liên tục mơ thấy cùng một giấc mơ.
Trong mơ, tôi vẫn đứng ở hành lang tối tăm ấy.
Cánh cửa ở cuối hành lang vẫn khép hờ.
“Tiểu Cửu” đứng cạnh tôi, nắm lấy tay tôi.
Nó khe khẽ hát:
“Anh ơi à, đi với em…”
“Búp bê mượn thọ muốn ăn kẹo nha…”
Rồi nó giơ tay lên, chạm vào mặt tôi.
Lạnh ngắt.
Lạnh đến thấu xương.
Tôi vùng vẫy, muốn rút tay lại, muốn bỏ chạy.
Nhưng nó chỉ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng đến đáng sợ.
“Anh ơi… anh có muốn ở bên em không?”
Tôi không dám trả lời.
Vì tôi sợ… chỉ cần tôi nói “muốn” — tôi sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Tôi choàng tỉnh, phát hiện mình vẫn nằm trên giường, mồ hôi thấm đẫm quần áo.
Nhưng bàn tay của “Tiểu Cửu”… đang đặt trên ngực tôi.
Nó ra khỏi ngăn kéo từ khi nào?
Tôi không biết.
Tôi chỉ biết… tôi không thể tiếp tục như thế này nữa.
Tôi phải tìm người giúp đỡ.
Nếu không… tôi có thể sẽ trở thành… “nó” tiếp theo.
Tôi ngồi trên ghế sofa, mắt không rời khỏi “Tiểu Cửu”.
Nó vẫn y nguyên như trước — váy đỏ phẳng phiu, nụ cười bất biến nơi khóe miệng.
Nhưng tôi biết, nó… đã không còn như xưa.
Từ khi mang con búp bê về nhà, tôi cảm thấy bản thân ngày càng suy kiệt.
Đau đầu, sốt cao, nướu chảy máu, thậm chí có lúc còn bất tỉnh không rõ nguyên nhân.
Tôi không phải bác sĩ, nhưng tôi biết rõ… đây không phải bệnh thông thường.
Tôi cần ai đó cho tôi câu trả lời — rốt cuộc đây là thứ gì.
Vì vậy, tôi gọi cho Tô Lê.
Cô ấy là bạn cùng bàn với tôi hồi cấp ba,
cũng là người duy nhất từng nghe tôi kể về “búp bê áo đỏ”.