Chương 4 - Búp Bê Chờ Đợi

Tô Lê luôn rất thích những truyền thuyết dân gian.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy còn chuyên nghiên cứu về các hiện tượng linh dị, dân tục.

Điện thoại đổ chuông vài hồi thì được bắt máy.

“Chiêu Chiêu?” — giọng cô ấy mang chút ngạc nhiên — “Dạo này cậu ổn không?”

Tôi không trả lời, chỉ khẽ nói: “Cậu có thể đến một chuyến không? Tớ muốn cậu nhìn xem… cô ấy.”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây.

“Ý cậu là… ‘Tiểu Cửu’?”

Tôi khẽ gật đầu, dù biết cô ấy không thể nhìn thấy.

“Được, tớ đến ngay.”

Tôi chờ gần hai tiếng đồng hồ, cửa mới vang lên tiếng gõ.

Tôi mở cửa, thấy Tô Lê đang đứng ở ngoài.

Cô ấy mặc một chiếc áo khoác dài màu sẫm, tay xách túi vải, trên gương mặt thấp thoáng nét bất an.

Vừa bước vào nhà, ánh mắt cô ấy lập tức dừng lại trên người “Tiểu Cửu”.

Ngay khoảnh khắc đó, tôi thấy ánh mắt Tô Lê thay đổi.

Như thể… vừa nhìn thấy một thứ mà không nên nhìn thấy.

Cô ấy không nói gì, chỉ chậm rãi lùi lại, không dám tiến gần “Tiểu Cửu”.

“Dạo gần đây… cậu có thấy cơ thể khó chịu gì không?” — cô ấy khẽ hỏi.

Tôi gật đầu: “Rụng tóc, răng lung lay, sốt cao, còn cả… mộng du.”

Cô ấy không đáp lại, chỉ lấy điện thoại ra, chụp một tấm ảnh của “Tiểu Cửu”.

Tôi để ý thấy, tay cô ấy đang hơi run khi chụp.

“Cậu còn nhớ những gì bà ngoại từng nói không?” — cuối cùng cô ấy cũng mở lời.

Tôi gật đầu: “Bà nói ‘Đừng để cô ấy rời xa cháu’.”

Tô Lê khẽ thở dài, cất điện thoại đi, rồi ngẩng đầu nhìn tôi.

“Chiêu Chiêu, đây không phải một con búp bê bình thường.”

“Tớ biết.” — tôi nói — “Cô ấy không phải búp bê bình thường.”

“Không.” — giọng Tô Lê hạ thấp — “Cô ấy… không phải búp bê. Cô ấy là ‘nhân ngẫu mượn thọ’.”

Tôi không hiểu ý của cụm từ đó.

“Là gì cơ?”

Cô ấy ngập ngừng một lúc, dường như đang cân nhắc xem có nên nói ra hay không.

“Đây là một loại cấm thuật cổ xưa,” Tô Lê chậm rãi mở lời. “Ngày xưa, có người vì muốn kéo dài tuổi thọ mà nhờ pháp sư tạo ra một búp bê hình người… rồi dùng mạng sống của một bé gái… để phong ấn vào trong đó.”

Tôi chết sững.

“Cậu nói là… bên trong ‘Tiểu Cửu’…”

“Không phải bên trong.” — cô ấy ngắt lời tôi. “Cô ấy chính là bé gái đó.”

Tôi há miệng định nói gì, nhưng không thể thốt nên lời.

“Cậu có nhận ra không?” — cô ấy tiếp tục. “Từ sau khi mang cô ấy về, sức khỏe của cậu ngày càng tệ hơn đúng không?”

Tôi tất nhiên là nhận ra.

“Cô ấy không phải đang bảo vệ cậu.” — Tô Lê nhìn tôi, trong mắt đầy lo lắng — “Cô ấy đang hút dương khí của cậu.”

Tôi bật dậy khỏi ghế, đầu óc choáng váng.

“Không thể nào…” — tôi lẩm bẩm — “Bà ngoại sẽ không hại tôi.”

“Có lẽ bà ấy không muốn hại cậu.” — Tô Lê khẽ nói.

Tôi khựng lại.

“Bà chỉ muốn được sống tiếp.” — cô ấy nói tiếp — “Cho nên bà tìm đến ‘Tiểu Cửu’. Và bây giờ… đến lượt cậu rồi.”

Tôi cúi đầu nhìn “Tiểu Cửu”, nó vẫn đang mỉm cười.

Như thể tất cả… đều nằm trong kế hoạch của nó.

Còn tôi…

Đã trở thành vật chủ tiếp theo của nó.

Tôi bước vào phòng ngủ, mở chiếc rương gỗ cũ nằm trong góc phòng.

Đó là chiếc rương mà bà ngoại tôi luôn khóa kín khi còn sống, và giấu chìa khóa dưới gối.

Tôi chưa từng mở nó ra — vì từ nhỏ tới lớn, bà luôn dặn tôi không được đụng vào.

Nhưng giờ, tôi không thể quan tâm đến điều cấm kỵ đó nữa.

Bên trong là những bộ quần áo cũ, những lá thư đã úa màu, và vài bức ảnh bạc màu theo năm tháng.

Tôi lục tìm trong một cơn bứt rứt không rõ nguyên do.

Rồi tôi thấy nó — trong một cuốn album cũ kỹ, có một bức ảnh.

Một bé gái mặc váy đỏ, đứng bên cạnh chiếc giường tôi từng ngủ khi còn nhỏ, trên mặt là nụ cười quen thuộc đến rợn người.

Cô bé đó… chính là “Tiểu Cửu”.

Không phải giống.

Mà là chính là cô ấy.

Tôi run rẩy đưa bức ảnh lên dưới ánh đèn, mặt sau có viết một dòng chữ nhỏ:

“Năm 1947, búp bê mượn thọ ‘Tiểu Cửu’ thành hình, tế bằng nữ đồng.”

Tôi chết sững.

Trái tim như ngừng đập trong khoảnh khắc.

Búp bê mượn thọ…

Tế bằng bé gái…

Tôi lập tức gập album lại, lòng bàn tay đẫm mồ hôi lạnh.

Tôi bắt đầu nghi ngờ — phải chăng bà ngoại tôi… đã biết tất cả mọi chuyện từ trước rồi.

Phải chăng… bà đã nghe thấy giọng nói đó từ lâu?

Phải chăng… bà vẫn luôn chờ tôi… mang “Tiểu Cửu” quay về?

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn về phía góc bàn.

“Tiểu Cửu” vẫn ngồi đó, môi cong cong nở một nụ cười quen thuộc đến rợn người.

Ánh mắt nó như đang nói: “Cuối cùng, cậu cũng hiểu rồi.”

Báo cáo