Chương 7 - Búp Bê Chờ Đợi

Nhưng tôi biết — cô ta đang nhìn tôi.

Tôi bắt đầu nghi ngờ — phải chăng mọi hành động, mọi suy nghĩ của tôi… đều nằm trong tầm kiểm soát của cô ta?

Tôi không dám ngủ.

Sợ rằng chỉ cần nhắm mắt lại, cô ta sẽ lập tức xuất hiện trong giấc mơ.

Hoặc tệ hơn nữa… thay thế tôi hoàn toàn.

Tôi mở điện thoại, lướt đến đoạn tin nhắn với Tô Lê.

Cô ấy đã gửi đến mấy tin nhắn liên tiếp:

“Dạo này đừng động vào con búp bê đó.”

“Nó không bảo vệ cậu, nó đang hút dương khí của cậu.”

“Chiêu Chiêu, nhất định phải tin tớ.”

Tôi nhìn chăm chăm vào màn hình rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn không trả lời.

Vì đến giờ phút này… tôi còn chẳng chắc mình là ai nữa.

Đúng lúc ấy — cốc cốc cốc — có tiếng gõ cửa.

Tôi giật bắn người, ngẩng đầu lên.

Trời bên ngoài đã tối hẳn, mưa rơi lộp độp, cả con phố vắng tanh không một bóng người.

Ai sẽ đến tìm tôi vào lúc này?

Tôi do dự vài giây, rồi vẫn đứng dậy, tiến đến gần cửa.

Qua lỗ nhìn trộm, tôi thấy một ông lão đang đứng bên ngoài.

Ông mặc một chiếc áo khoác bạc màu, tóc bạc trắng, đôi mắt đục ngầu nhưng ẩn chứa một sự lo âu và sợ hãi không thể diễn tả thành lời.

“Cậu là người mới chuyển đến à?” — ông thấp giọng hỏi.

Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ né sang một bên, nhường đường cho ông ấy bước vào.

Vừa vào cửa, ánh mắt ông lập tức dừng lại trên người “Tiểu Cửu”.

Khoảnh khắc đó, sắc mặt ông bỗng thay đổi hẳn.

Như thể… đã trông thấy thứ mà lẽ ra không nên nhìn thấy.

Ông chậm rãi tiến lại gần, ngồi xuống, chăm chú nhìn vào khuôn mặt của “Tiểu Cửu”.

“Cậu thật sự đã mang nó về rồi…” — ông thì thầm.

Tôi nhíu mày: “Ông là ai?”

Ông không trả lời ngay, mà đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, mắt nhìn ra bầu trời xám xịt bên ngoài.

“Tôi là chủ cũ của căn nhà này.” — ông nói — “Tên là Lão Trần.”

Tôi sững người.

Bà ngoại từng nói căn nhà này giá rất rẻ, hơn nữa chủ nhà không hỏi han gì về thân phận người thuê.

Giờ thì tôi đã hiểu lý do.

“Làm sao ông biết về ‘Tiểu Cửu’?” — tôi hỏi.

Ông không trả lời ngay, chỉ liếc nhìn tôi, trong ánh mắt lấp lánh một tia… thương hại.

“Mười năm trước,” — ông chậm rãi kể — “từng có hai mẹ con sống ở đây.”

“Người mẹ góa chồng, một mình nuôi con.”

Tôi lặng lẽ lắng nghe, trong lòng dấy lên cảm giác bất an khó tả.

“Cô bé ấy khoảng bảy tám tuổi, rất dễ thương.”

Ông Trần nói tiếp: “Nhưng một đêm nọ, con bé đột ngột qua đời.”

Tôi cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại.

“Chết thế nào?”

Ông im lặng mấy giây, rồi chậm rãi nói: “Không ai biết. Sáng hôm đó, hàng xóm nghe thấy tiếng con bé hét lên trong nhà, chạy vào thì… thi thể đã khô quắt lại, như một bộ xương vậy.”

Tim tôi đập dồn dập.

“Họ nói là trúng độc, nhưng kết quả khám nghiệm tử thi… ngay cả bác sĩ cũng không giải thích được nguyên nhân.”

Ông quay lại, nhìn chằm chằm vào tôi: “Kỳ lạ hơn nữa là… mẹ cô bé như phát điên, vừa khóc vừa gào lên rằng — chính con búp bê áo đỏ đã mang con bé đi.”

Tôi không kìm được, nhìn về phía “Tiểu Cửu”.

Nó vẫn ngồi đó, váy đỏ phẳng phiu, miệng nở nụ cười lạnh lùng, vĩnh viễn không đổi.

Như thể… mọi thứ từ đầu đến cuối đều nằm trong tính toán của nó.

“Từ hôm đó,” — ông Trần nói tiếp — “tôi không bao giờ cho ai thuê lại căn nhà này nữa. Cho đến khi cậu xuất hiện.”

Tôi há miệng định nói gì, nhưng không thể thốt thành lời.

“Cậu không nên mang nó quay lại.” — ông nhìn tôi, giọng khẽ run — “Nó không phải búp bê mượn thọ… mà là búp bê đòi nợ.”

Tôi sững người.

Đòi nợ?

“Ý ông là sao?” — tôi hỏi.

Ông Trần lắc đầu: “Tôi cũng không biết rõ. Nhưng tôi từng nghe mấy ông già trong phố kể, những con búp bê kiểu này… không phải thứ người sống có thể điều khiển. Chúng sẽ cứ thế đi tìm vật chủ, cho đến khi món nợ được trả hết.”

Trả nợ? — tôi run giọng hỏi — “Trả… nợ gì chứ?”

Ông không trả lời, chỉ nhìn tôi một lần cuối, rồi lặng lẽ rời khỏi căn nhà.

Không gian lại chìm vào tĩnh mịch.

Chỉ còn rèm cửa nhẹ nhàng lay động trong gió —

tựa như thứ gì đó vô hình, đang lặng lẽ tiếp cận tôi… từng chút một.

Tôi đứng bất động, cảm giác như có một tảng đá đè nặng trên ngực.

Thì ra…

Tôi không phải người đầu tiên.

Tôi chỉ là… người tiếp theo.

Bỗng nhiên, tôi nhớ ra một chuyện.

“Lão Trần.” — tôi gọi ông lại.

Ông dừng bước, quay đầu nhìn tôi.

“Ông nói… cô ta luôn tìm vật chủ mới?” — tôi hỏi.

Ông gật đầu.

“Vậy tại sao… lại là tôi?”

Ông im lặng thật lâu, rồi chậm rãi mở miệng: “Vì có người… đã đưa cô ta cho cậu.”

Báo cáo