Khi tôi đang nấu ăn trong bếp, đôi tai đã điếc suốt nửa đời người của tôi bỗng nhiên nghe thấy âm thanh trở lại.
Tôi còn chưa kịp chia sẻ tin vui này với gia đình, thì từ phòng khách vọng đến giọng nói rõ ràng của con rể:
“Bao giờ mẹ cô đi? Ngày mai là sinh nhật mẹ tôi, bà ấy không thích mùi nhà quê đâu, hôi lắm.”
Tay tôi run lên, bát trong tay rơi xuống đất, canh nóng hắt lên chân bỏng rát đau đớn.
Nghe thấy tiếng động, con gái bước tới, dùng ngôn ngữ ký hiệu hỏi tôi có sao không, rồi cúi xuống nhặt mảnh sứ vỡ.
Lòng tôi bỗng ấm lại — ít ra con gái vẫn còn có lòng.
Tôi sợ tay nó bị đứt nên vội bảo nó đứng dậy. Nhưng chưa vui được một giây, tôi lại nghe rõ rành rọt giọng con gái:
“Tai mẹ tôi đã điếc thì thôi, giờ tay chân cũng chẳng ra gì, đợi thêm mấy năm nữa chắc chắn thành gánh nặng. Đến lúc đó tôi sẽ tìm lý do đưa bà về quê, dù sao Dương Dương cũng lớn rồi, chẳng cần bà trông nữa.”
“Chứ tôi chẳng muốn hầu hạ mẹ cô đâu. Nhưng phải dỗ cho bà ấy bán căn nhà ở quê đi đã, lấy tiền mua xe mới cho chúng ta. Tôi lái cái xe cũ này đến đón mẹ mình cũng thấy mất mặt.”
Tôi đứng chết lặng tại chỗ, nước mắt lăn dài trên gương mặt đã mờ đục.
Không ngờ, nửa đời tôi vì cái nhà này mà làm lụng không than một tiếng, cuối cùng lại nhận được kết cục như thế.
Bọn họ tiêu hao hết sức lực và tình cảm của tôi, rồi toan tính đá tôi ra khỏi cuộc đời họ như một món đồ cũ.
Tôi khẽ cười lạnh trong lòng — đi thì đi, nhưng trước khi đi, tôi phải tặng họ một “món quà lớn”.
Bình luận