Khi đưa cháu đi khám bệnh, tôi vô tình phát hiện mình bị u/ n/g th/ ư v/ ú.
Bác sĩ nói chỉ là giai đoạn đầu, nếu ph/ ẫ/u thu/ ật kịp thời thì không có gì đáng lo, hồi phục cũng rất nhanh.
Tôi nghe mà thấy nhẹ nhõm. Nhưng khi kể chuyện này trong bữa cơm, sắc mặt con trai lập tức trầm xuống.
Nó đặt đũa xuống bàn, lạnh lùng nói:
“Mẹ à, dù sao mẹ cũng chẳng sống được bao lâu nữa, bệnh này có chữa cũng chẳng có ích gì.”
“Thà để tiền đó lại cho Hạo Hạo, sau này nó còn phải đi học, tốn kém lắm.”
Con dâu ngồi cạnh cũng gật đầu:
“Đúng đấy mẹ, bệnh này có chết người đâu, mẹ đừng làm to chuyện nữa.”
“Chúng con đi làm cả ngày đã mệt muốn chết, mẹ đừng có suốt ngày bới chuyện lên.”
Tôi nghe mà lòng lạnh ngắt.
Bình luận