Chương 1 - Sống Vì Chính Mình
Khi đưa cháu đi khám bệnh, tôi vô tình phát hiện mình bị u/ n/g th/ ư v/ ú.
Bác sĩ nói chỉ là giai đoạn đầu, nếu ph/ ẫ/u thu/ ật kịp thời thì không có gì đáng lo, hồi phục cũng rất nhanh.
Tôi nghe mà thấy nhẹ nhõm. Nhưng khi kể chuyện này trong bữa cơm, sắc mặt con trai lập tức trầm xuống.
Nó đặt đũa xuống bàn, lạnh lùng nói:
“Mẹ à, dù sao mẹ cũng chẳng sống được bao lâu nữa, bệnh này có chữa cũng chẳng có ích gì.”
“Thà để tiền đó lại cho Hạo Hạo, sau này nó còn phải đi học, tốn kém lắm.”
Con dâu ngồi cạnh cũng gật đầu:
“Đúng đấy mẹ, bệnh này có chết người đâu, mẹ đừng làm to chuyện nữa.”
“Chúng con đi làm cả ngày đã mệt muốn chết, mẹ đừng có suốt ngày bới chuyện lên.”
Tôi nghe mà lòng lạnh ngắt.
Lặng lẽ đặt bát cơm xuống, tôi đứng dậy, tính rời khỏi căn nhà ấy để tự mình đi chữa bệnh.
Nhưng ông nhà tôi đã đứng chắn trước cửa, giơ tay tát tôi một cái đau điếng.
“Bà định đi đâu! Cái bệnh không chết được thì chữa làm gì?”
“Bà mà đi rồi, ai lo cho cháu, ai rửa bát? Đừng làm loạn nữa. Nhà này không có tiền chữa bệnh cho bà đâu!”
Tôi đứng chết trân tại chỗ, nước mắt lã chã rơi.
Trong tay tôi là sổ tiết kiệm vừa nhận được tiền đền bù giải toả – hơn một triệu tệ – đứng tên tôi.
Vậy mà không ai hỏi tôi có bao nhiêu tiền, cũng chẳng ai nghĩ tôi có quyền tiêu nó cho chính mình.
Tôi nhớ lại cái cách ông ấy từng đem tiền mua quần áo hàng hiệu cho mối tình đầu, còn đưa bà ta đi du lịch khắp nơi.
Từng nhát dao như cứa vào lòng.
Bốn mươi năm qua tôi nấu cơm, giặt giũ, phụng dưỡng cha mẹ chồng, nuôi con khôn lớn…
Ấy vậy mà đến tuổi này, người thân nhất lại chẳng muốn đưa tôi đi khám.
Lúc đó tôi mới thật sự tỉnh.
Tôi âm thầm đặt lịch ph/ ẫ/u thu/ ật, cầm cuốn sổ tiết kiệm lên, quyết định đi vòng quanh thế giới.
Dù đã đầu bạc trắng xoá, lần đầu tiên trong đời, tôi muốn sống vì chính mình.
1
Cả nhà ăn xong, người nào người nấy đứng dậy, chẳng ai ngó ngàng đến bàn ăn vẫn đầy thức ăn thừa, bát đũa bẩn còn bày ngổn ngang.
Không ai quan tâm tôi đang khóc. Không ai hỏi vì sao tôi buồn.
Tất cả đều ngầm hiểu, tôi khóc xong rồi thì cũng sẽ dọn dẹp như mọi lần.
Trong mắt họ, tôi như một cái máy – biết nấu nướng, biết lau dọn, biết chăm cháu – không có cảm xúc, cũng chẳng có quyền mỏi mệt.
Tôi thật sự không hiểu.
Tôi chỉ muốn chữa bệnh, để bản thân được khỏe mạnh một chút, sống thêm vài năm.
Vậy mà lại khó đến vậy sao?
Ông nhà tôi nằm trên ghế salon, chăm chú chọn quà cho người tình cũ.
“Bố à, mua cái váy này tặng cô Cố đi, chắc chắn mặc lên nhảy sẽ đẹp lắm.”
Con dâu đưa cho ông ta tấm hình một chiếc váy – giá hơn chục nghìn tệ.
Ông ấy cầm điện thoại, không cần suy nghĩ, nhập mật khẩu, thanh toán trong vài giây.
Tôi ngồi đó, lặng nhìn.
Tim như rơi xuống đáy vực.
Hơn bốn mươi năm chung sống, ông ấy chưa từng tặng tôi món quà nào.
Chưa từng cho phép tôi mặc váy, nói tôi làm dáng, nói mặc thế thì làm sao dọn dẹp nhà cửa được.
Tôi thậm chí còn không biết mật khẩu tài khoản của ông ta.
Gương mặt ông ấy rạng rỡ:
“Cứ cái váy này đi, chắc chắn Tâm Tâm sẽ thích lắm.”
Tôi cúi xuống nhìn đôi tay đã sần sùi, thô ráp vì cả đời làm việc nhà.
Nước mắt một lần nữa trào ra.
Vì sao ông ấy có thể sẵn sàng bỏ tiền mua đồ hiệu cho người tình cũ,
Mà lại không nỡ bỏ một đồng để tôi đi chữa bệnh?
Trước kia tôi không hiểu.
Chỉ nghĩ rằng có lẽ gia đình khó khăn, tiền bạc eo hẹp, nên đành nhịn.
Nhưng lúc này, khi nắm trong tay khoản tiền đền bù cả triệu tệ, tôi mới thực sự hiểu ra.
Không phải họ không có tiền.
Chỉ là… trong mắt họ, tôi không xứng đáng được tiêu.
Tôi lau khô nước mắt.
Đặt lịch ph/ ẫ/u thu/ ật.
Lần đầu tiên trong đời, tôi quyết định thương lấy chính mình.
Ngày hôm sau, tôi nhập viện.
Ca mổ diễn ra thuận lợi, bác sĩ nói tình hình khả quan.
Tôi đang nằm dưỡng bệnh, thì điện thoại reo.
Con trai gọi đến, giọng đầy cáu gắt.
“Mẹ! Sao mẹ vẫn chưa về dọn nhà hả? Nhà bẩn như cái chuồng lợn rồi!”
“Tối nay con mời bạn tới nhà chơi, mẹ chưa đi đón Hạo Hạo nữa đúng không?”
“Mẹ làm gì mà vô dụng thế? Không nấu cơm, không trông cháu, mẹ định để cả nhà chết đói à?”
Từng câu từng chữ như dao cứa thẳng vào tim.